Trong phòng làm việc rộng lớn được bày trí theo phong cách cổ điển mang đặc trưng của một biệt thự trăm năm, Lập Thế Khang đưa mắt nhìn về bức ảnh của Amy trên bàn làm việc của anh. Bức ảnh hiếm hoi của cô gái người da trắng có ánh mắt màu xám tro nhạt và mái tóc bạch kim đặc trưng của phụ nữ Bắc Âu. Gương mặt Amy nhỏ nhắn, góc cạnh và lạnh lùng. Tuy là con gái nhưng với vẻ ngoài rắn rỏi lạnh như băng thì thật không dễ để có thể thu hút sự chú ý của nam giới. Nhưng trong mắt Lập Thế Khang, cô là tất cả trái tim và sinh mệnh của anh.
Ngày Lập Thế Khang được tin Amy là người duy nhất còn mạng bước ra khỏi trại huấn luyện sát thủ cũng là ngày mà anh vui sướng nhất đời. Trong ký ức của anh, Amy của mười năm trước là cô bé lạc quan vui vẻ và hay cười. Dù rằng ngày chia tay, cô đã khóc nhưng Lập Thế Khang vẫn bảo cô: “Cười lên, Amy!”
“Phải, chính là “Cười lên, Amy!”.” - Lập Thế Khang vui vẻ bước xuống sân chờ đợi sát thủ tinh anh nhất của nhà họ Lập quay về. Cô bé sáu tuổi ngày nào nay đã mười sáu tuổi. Lập Thế Khang mười tuổi khi ấy nay đã là chàng sinh viên năm hai. Anh tần ngần đứng ở vườn hoa, đi đi lại lại chờ đợi Amy.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng đến. Nó chễm chệ đỗ ở một nơi chói sáng ánh mặt trời trong sân cỏ của biệt thự cổ kính. Amy điềm tĩnh bước xuống xe. Lập Thế Khang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858913/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.