Cuối cùng thì giọt máu của hoàng thất Inca cũng đến lúc đứt mạch tại đây. Hoàng tộc của nàng ai nấy đều mang bộ mặt tang thương. Thầy mo run rẩy đứng cạnh giường đọc chú cho nàng, nhưng nàng vẫn như mấy ngày trước. Bất động.
Khi hay tin Lâm Thiên Vũ đến, mọi người đều quỳ xuống chào anh, lúc này anh không quan tâm được đến điều gì nữa, liền chạy một mạch đến bên giường ôm chầm lấy nữ vương. Đôi môi mím chặt nén tiếng thét xé lòng sắp không chịu nổi mà vang ra. Nước mắt anh nóng hổi hai hàng nhỏ trên vai nàng.Miệng không ngưng kêu:
“Sisa, tỉnh lại đi. Anh đã về rồi đây.”
“Sisa...”
“Sisa, xin lỗi. Xin lỗi em.”
“Lỗi là của anh.”
Anh liên tục gọi nhưng nàng không nghe thấy, cũng không trả lời anh. Thân thể không hơi ấm, yếu mềm tùy anh lay động.
Bảo Vy, Ưng Túc, Đoàn Nam Phong cùng Tinh Vân cuối cùng cũng đuổi kịp đến nơi. Tinh Vân tiến lại gần thầy mo để hỏi qua về tình trạng của nữ vương. Ông ấy nói nữ vương bảy ngày không ăn không uống. Đến hôm nay e rằng không qua khỏi.
Dì của nữ vương cũng nói thêm: “Lúc nam vương rời đi, Inkasisa cả ngày nhốt mình trong phòng và nhìn bức họa của hai người. Lúc khóc, lúc cười không thiết ăn uống. Ba ngày thì đổ bệnh nằm suốt trên giường. Dù người hầu có đút gì cũng không thể vào miệng nó. Đến ngày thứ ba thì không tỉnh dậy nữa.”
Bà vừa nói vừa khóc. Cố nén đau lòng, bà lại nói tiếp: “Cho nên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858907/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.