Nói đến đây hai mắt nữ vương nhòe nước. Chuyện đã gần năm trăm năm nhưng nàng kể lại như nỗi đau mới ngày hôm qua cũng đủ biết nỗi đau này khắc sâu thế nào trong lòng dân tộc nàng. Lâm Thiên Vũ đứng trước bức chân dung của vua Atahualpa. Anh công nhận là nhà vua bị hành hình lúc bằng tuổi mình thì cũng quá đáng thương. Nhưng lòng anh đau xót là vì nước mắt của nữ vương đang lã chã.
Tinh Vân biết lúc này Lâm Thiên Vũ rất muốn an ủi nữ vương cho nên cô liền nói ngay những câu an ủi vào tai anh để anh giúp nữ vương ổn định tâm tình. Thông dịch viên tâm lý như cô, đúng là năm nghìn đô cho một giờ làm việc thật là không uổng mà.
Nữ vương nghe xong đúng là tâm tình có đỡ hơn. Nàng dụi dụi đầu vào người anh, anh lấy tay vụng về lau nước mắt cho nàng. Người vợ vừa bé vừa xinh này, tại sao anh càng nhìn càng yêu thương đến dốc hết ruột gan ra như vậy?
Sau khi lau nước mắt và bình ổn lại hơi thở, nữ vương lại kể tiếp. Lâm Thiên Vũ vốn không muốn nghe thêm. Anh không cần biết bí mật gì hết, anh chỉ muốn vợ anh vui vẻ, đừng đau lòng, đừng khóc là được. Nhưng... “ai dạy tôi tiếng Quechua đi.” - Lòng anh như gào thét trước sự bất đồng ngôn ngữ này.
Lâm Thiên Vũ biết thừa Tinh Vân rất có hứng thú với lịch sử. Nếu có dịp tốt như vậy mà không cho cô nghe thì cô đời nào chịu. Cho nên anh buộc lòng lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858897/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.