Lâm Thiên Vũ nghe cũng thấy có lý liền gật đầu. Ưng Túc liền quay sang Bảo Vy nói: “Cưng à, anh chỉ có một mình em. Tuyệt không dám ngó nghiêng. Với lại anh cũng đâu bắt em phải đi làm. Anh nói mở bệnh viện tư cho em, em cũng không chịu. Em cầm toàn bộ tiền của anh rồi mà em vẫn đi làm, đi trực suốt đêm. Có chuyện thì đang ngủ cũng thức dậy chạy đi. Em vất vả như vậy để làm gì?”
Bảo Vy bĩu môi, nhìn quét qua một lượt khắp bàn rồi nhẹ nhàng tiếp lời chồng: “Để cho có ai đó dùng súng nói chuyện không được thì chạy đến van xin em cứu mạng.”
Một câu coi như trúng hết tất cả những người ngồi trên bàn. Quả thật ba người phụ nữ này ai cũng từng vì người đàn ông của mình mà đến van xin Bảo Vy đến khổ sở.
“Ưng Túc à, có tiền thì hay lắm sao? Không có những người như em, anh còn có thể ngồi đây lên mặt sao?” - Bảo Vy hỏi lại chồng khiến anh không nói được lời nào. Cái mạng của anh cũng là do một tay Bảo Vy cứu về.
Bà Minh lúc này liền lên tiếng tán đồng: “Đúng đó, đúng đó. Bảo Vy nói không sai.”
Ưng Túc mặc dù muốn Bảo Vy ở nhà hưởng phước sinh con cho anh nhưng anh cũng đuối lý, chỉ biết phụ họa theo dỗ vợ: “Cưng à, anh biết là em rất lợi hại. Mau ăn chè đi, ăn nữa không?”
Lúc đang ăn ngon lành tự nhiên Bảo Vy liền thấy khó chịu, cô nhanh chóng rời khỏi bàn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858791/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.