Chương trước
Chương sau
“Mẹ à, hủ dưa cải mẹ muối đã ăn được chưa?” - Từ trong gian bếp rộng lớn, tiếng Tinh Vân vọng lên.

“Được rồi đó con, lấy ra cắt cho mẹ đem kho với thịt đi.” - Bà Minh vừa cắt thịt vừa chỉ vào hủ dưa cải muối hôm trước Giáng Sinh. Tinh Vân dốc sức bê cái hủ thủy tinh từ góc bên trong ra nhưng vì nặng quá chỉ có thể nhích từng chút một. Miệng không ngừng kêu khổ: “Mẹ à, sao mẹ làm nhiều vậy. Nặng quá đi con không kéo ra được.”

Bà Minh nhìn bộ dáng của Tinh Vân thì không khỏi buồn cười lắc đầu trả lời: “Nhà đông người như vậy, không làm nhiều thì ăn được mấy lần.”

“Hồi trước ở quê, mẹ làm có một hủ nhỏ mà ăn có hết được đâu. Chúng ta ăn từ Tết đến ra Giêng vẫn không hết được, còn phải đem qua cho Bảo Vy, con nhớ lúc đó dưa đã quá chua rất khó ăn nhưng nó vẫn ăn với cơm ngon lành. Công nhận nuôi Bảo Vy rất dễ.” - Tinh Vân vừa thở than vừa kể lể

Bà Minh nghe Tinh Vân nhắc về chuyện trước kia thì cũng thấy lòng vui vẻ theo, bà liền lên tiếng khen ngợi: “Bảo Vy ăn khỏe, học giỏi. Đúng là đứa bé ngoan. Còn con đó, suốt ngày kén ăn nên ốm nhách ra, da bọc xương. Còn nói cái gì là hoa hậu toàn như vậy. Nghe chán ghê luôn!”

“Lúc đó vui thật mẹ ha. Con ước gì có thể sống như vậy hoài.” - Hai mắt Tinh Vân trong suốt nhìn ánh nắng chiếu vào người mẹ cô đang đứng cắt thịt bên trong gian bếp rộng lớn, lại mơ màng về những ngày ấu thơ.

Bà Minh lắc đầu khẽ nói: “Lúc đó không có ba con, ta sống chỉ là tạm bợ thôi.”

Tinh Vân cười cười tán đồng: “Phải há, nếu lúc đó có ba nữa thì chúng ta đã hạnh phúc. Bức tranh gia đình cũng hoàn thiện mĩ mãn.”

Nghĩ nghĩ một chút cô lại hỏi: “Mà mẹ ơi, sao mẹ lại nấu ăn ngon như vậy?”

Bà Minh không nghĩ ngợi đáp ngay: “Còn không phải do ba con dạy hay sao? Mẹ từ nhỏ rất ít khi ăn cơm cùng ông ngoại con, lớn đi học cũng học trường Mĩ. Thậm chí cầm đũa cũng không biết. Tất cả là do sống cùng ba của con mà thành đó.”

Tinh Vân nghiêng đầu hỏi: “Vậy thì ba hẳn là nấu ăn rất ngon phải không mẹ?”

Bà Minh mỉm cười hài lòng rồi gật đầu khen ngợi: “Ba của con, điểm nào cũng tốt, cái gì cũng giỏi.”

Tinh Vân nhìn mẹ khen ba thì liền thè lưỡi ra trêu bà. Hai tay cô cố sức lắm, cuối cùng cũng đã kéo được hủ dưa cải muối ra. Cô cẩn thận lấy từng cây cải đặt lên rổ để ráo rồi lại lần nữa khệ nệ bê hủ dưa cất lại trong ngăn bếp. Đúng lúc này Lâm Thiên Vũ bước vào. Nhìn thấy Tinh Vân như vậy anh liền chạy đến giúp một tay bê hủ dưa chua cất vào thay cô.

Bà Minh nhìn thấy chỉ tủm tỉm cười. Còn Tinh Vân thì đứng ngoài cổ vũ: “Thiên Vũ, anh đúng là khỏe thật đấy. Hủ dưa muối to như vậy mà anh lại nhấc nhẹ như không. Cho anh một tràng vỗ tay.” - Nói xong tiếng vỗ tay cũng từ đó vang ra: “Clap...clap...”, khuấy động không khí xung quanh.

Lâm Thiên Vũ ngây ngô cười, tay gải gải đầu ngại ngùng. So với lần đầu gặp mặt thì anh đến nay như lột xác ba trăm sáu mươi độ trước mắt Tinh Vân. Nghĩ đến thời gian trước, Tinh Vân còn thấy hơi run về người đàn ông cầm súng chĩa vào đầu mình khi đó. Không ngờ sau đó anh đã hoàn toàn không còn vẻ hung ác khi ở trước mặt cô nữa mà ngược lại còn trở thầnh bạn tốt của cô. Giữa người với người đúng là loại duyên phận kỳ lại

Bà Minh nhìn Lâm Thiên Vũ rồi bắt đầu hỏi thăm: “Ba mẹ cháu có khỏe không?”

Lâm Thiên Vũ lễ phép gật đầu: “Ba mẹ cháu đi Thụy Sĩ trượt tuyết rồi. Cho nên cháu chạy đến đây chơi cùng Tinh Vân.”

Nghe xong bà Minh gật gù rồi cười nói: “Nếu cháu không chê thì hãy ở lại đón năm mới cùng gia đình bác. Buổi tối bác trai sẽ ra vườn đốt pháo bông đấy. Cháu và Nam Phong ở lại phụ ông ấy một tay.”

Lâm Thiên Vũ cười như hoa nở, liên tục gật đầu lễ phép đáp: “Vâng ạ!”

“Hai đứa ra vườn sưởi ấm ngồi chơi đi. Lúc vào nhớ hái cho mẹ trái bưởi để làm gỏi nha Tinh Vân.” - Bà Minh nhìn Tinh Vân đang cắt dưa chua liền gợi ý và cũng không quên căn dặn.

Sau khi cắt xong dưa, Tinh Vân liền nói: “Mẹ ơi, con để dưa ở đây nha. Bây giờ con với Thiên Vũ đi hái bưởi cho mẹ.”

Bà Minh vui vẻ gật đầu nhắc: “Con mang thêm trà và bánh ra đãi bạn.”

Tinh Vân ngoan ngoãn làm theo lời mẹ rồi cùng Lâm Thiên VŨ ra vườn sưởi nắng ngồi chơi. Vườn sưởi nắng của nhà họ Cao do một tay Cao lão phu nhân trồng trọt và chăm sóc. Vì nhà hiu quạnh buồn bã mà bà dành hết tâm sức cho sở thích làm vườn này. Lúc Tinh Vân mới về đây, cô đã rất thích khu vườn của bà nội. Cao lão phu nhân đương nhiên cưng chiều đứa cháu nội duy nhất này hết mực. Bà thấy cô thích thì liền giao chìa khóa phòng cho cô và nói cô muốn trồng thêm gì thì trồng.

Vườn sưởi nắng bốn bề đều là kính, phía mái vòm cũng là kính để ánh nắng có thể xuyên qua dễ dàng giúp cho cây xanh trong này bốn mùa tươi tốt ấm áp. Ngoài trời những cơn gió mùa đông heo hắt thấm vào da thịt lạnh căm nhưng khi bước vào khu vườn này thì lại khác. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nơi, hoa lá cỏ cây đua nhau rực rỡ. Phía sát cửa kính hướng đông có kê một chiếc bàn gỗ nhỏ dùng để uống trà. Bên bệ cửa kính là hoa hướng dương đang nở rộ trông vui tươi và tràn đầy sức sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.