“Mẹ à, hủ dưa cải mẹ muối đã ăn được chưa?” - Từ trong gian bếp rộng lớn, tiếng Tinh Vân vọng lên.
“Được rồi đó con, lấy ra cắt cho mẹ đem kho với thịt đi.” - Bà Minh vừa cắt thịt vừa chỉ vào hủ dưa cải muối hôm trước Giáng Sinh. Tinh Vân dốc sức bê cái hủ thủy tinh từ góc bên trong ra nhưng vì nặng quá chỉ có thể nhích từng chút một. Miệng không ngừng kêu khổ: “Mẹ à, sao mẹ làm nhiều vậy. Nặng quá đi con không kéo ra được.”
Bà Minh nhìn bộ dáng của Tinh Vân thì không khỏi buồn cười lắc đầu trả lời: “Nhà đông người như vậy, không làm nhiều thì ăn được mấy lần.”
“Hồi trước ở quê, mẹ làm có một hủ nhỏ mà ăn có hết được đâu. Chúng ta ăn từ Tết đến ra Giêng vẫn không hết được, còn phải đem qua cho Bảo Vy, con nhớ lúc đó dưa đã quá chua rất khó ăn nhưng nó vẫn ăn với cơm ngon lành. Công nhận nuôi Bảo Vy rất dễ.” - Tinh Vân vừa thở than vừa kể lể
Bà Minh nghe Tinh Vân nhắc về chuyện trước kia thì cũng thấy lòng vui vẻ theo, bà liền lên tiếng khen ngợi: “Bảo Vy ăn khỏe, học giỏi. Đúng là đứa bé ngoan. Còn con đó, suốt ngày kén ăn nên ốm nhách ra, da bọc xương. Còn nói cái gì là hoa hậu toàn như vậy. Nghe chán ghê luôn!”
“Lúc đó vui thật mẹ ha. Con ước gì có thể sống như vậy hoài.” - Hai mắt Tinh Vân trong suốt nhìn ánh nắng chiếu vào người mẹ cô đang đứng cắt thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858780/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.