“Tinh Vân, đừng giận anh nữa được không? Em có thể hoãn hôn lễ bao lâu cũng được. Anh sẽ chờ. Chỉ xin em đừng nói không chịu cưới anh. Anh không chịu nổi.” - Bất ngờ Đoàn Nam Phong tha thiết rỉ vào tai nàng.
Nàng nhích ra khỏi người hắn, tay vẫn giữ chặt tô cháo, chậm rãi nói: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi đi rửa dọn.”
Nàng bước đi nhưng một lúc sau nàng lại lần nữa mang thuốc đến cho hắn, nhẹ nhàng dỗ ngọt: “Uống thêm một lần nữa nào. Ngoan, há miệng ra.”
Hắn ngoan ngoãn làm theo lời nàng như đứa bé ngoan. Sau khi uống xong thuốc, hắn liền nổi máu dê kéo nàng lại gần hôn lên má nàng rồi tham lam di chuyển lên cổ nàng. Thời tiết cuối tháng mười hai ở Los Angeles se lạnh nhưng người hắn thì vẫn còn nóng hâm hấp. Tinh Vân lo hắn lại bị sốt như lúc nãy nên vội đẩy hắn ra đỏ mặt nói: “Anh đang bị bệnh.”
Hắn hôn lên trán nàng, thỏ thẻ hỏi: “Lúc sáng, anh có làm em thích không?”
Không nhắc thì thôi nghĩ lại nàng chỉ muốn đánh chết hắn. Hắn lấy con ra điều kiện với nàng, rồi hành hạ nàng đến trưa khiến toàn thân nàng đau nhức. Mới chia tay hắn vài ngày mà hắn như bị đói cả thế kỷ. Cứ dốc sức hành hạ nàng đến nỗi bản thân cũng phát bệnh. Bây giờ còn hỏi nàng thích không?
Nàng nhíu mày cắn môi giận dỗi đáp: “Anh hỏi làm gì? Giao dịch xong rồi. Mau khỏe lại rồi đưa tôi đi gặp con.”
Hắn bị mắng nhưng không giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858763/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.