Hắn vẫn nằm ngủ mê man nên không trả lời được câu hỏi trong lòng nàng. Sau một hồi lao động như con sen, nàng cũng thành công bơm thuốc nước vào miệng hắn. Lúc này, nàng liền sợ hắn khi thức dậy sẽ đói, lại tiếp tục kiếp osin đi nấu cháo cho hắn ăn.
Cả ông trời cũng đày đọa nàng, thịt băm không có, căn bếp rộng hơn bếp của khách sạn năm sao này có cái máy xay cũng là loại xay một lần cả chục ký thịt. Nàng lại không biết cách dùng cho nên cuối cùng nàng quyết định băm thủ công. Sau một hồi mỏi nhừ hai tay nàng cũng băm xong chỗ thịt ít ỏi.
Từ dạo nàng được hắn bao nuôi đâm ra lười đến mức băm có tí thịt cũng vả mồ hôi ra. Nhớ ngày xưa ở quê, nàng làm việc nhà liên tục cũng có vấn đề gì đâu. Nghĩ vậy, Tinh Vân liền lắc đầu cảm thấy xấu hổ với bản thân mình. Cuối cùng sau một hồi hì hục nàng cũng nấu xong cháo. Nàng lại lên lầu xem hắn lần nữa.
Đoàn Nam Phong lúc này đã mở mắt mơ màng nhìn nàng. Gương mặt hắn tái nhợt yếu ớt mỉm cười với nàng. Tự nhiên nàng lại thấy động lòng, tuy nhiên vẫn tự nhủ: “Tinh Vân à, phải mạnh mẽ lên!”.
Sau khi tự nhủ bản thân mình phải cứng rắn nàng liền xoay chiều suy nghĩ: “Hắn ốm yếu thì vác xác đến cho mày chăm sóc. Còn khi khỏe mạnh sẽ đi tìm người đàn bà khác. Cuộc đời đúng là ức hiếp người hiền mà.”
Vì vậy cho nên nàng không hồ hởi lân la
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858762/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.