Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Mật Niệm sư thái, gương mặt đang ủ ê của Hoàng lão gia liền tươi tỉnh. Hai chiếc xe lăn đặt đối diện nhau. Yên tĩnh.

Tinh Vân thấy vậy liền lẳng lặng đi ra ngoài. Cánh cửa vừa khép lại, không khí trong phòng như đông cứng lại. Vài giây trôi qua, Hoàng Thời vẫn chỉ dùng mắt chăm chú nhìn Mật Niệm sư thái. Trong ánh mắt có luyến tiếc, có nhớ mong, có mừng rỡ và có cả yêu thương không giấu được.

Mật Niệm sư thái chỉ chấp tay trước mặt, ngón tay lần tràng hạt, cúi đầu niệm Phật.

Bên ngoài cánh cửa, ba đứa nhiều chuyện châu đầu vào bên trong nghe ngóng tình hình nhưng không nghe ra bất cứ âm thanh nào. Sau đó liền thở dài bước ra sân đình ngồi hóng mát.

“Tinh Vân, em đã dùng cách gì để thuyết phục mà sư thái chịu ra gặp ông ngoại vậy?” - Hoàng Gia Khiêm tò mò hỏi.

Tinh Vân uống một ngụm trà sau đó tằng hắng thong thả nói: “Em chỉ bàn về Phật pháp với sư thái. Ngoài ra không làm gì khác, cũng không thuyết phục sư thái ra gặp ông.”

“Lợi hại thật!” - Đoàn Nam Phong kêu lên.

Tinh Vân nhìn anh nhướng mày tự đắc.

“Mật Niệm sư thái tu hành đã nhiều năm, dù là Phật học hay tư tưởng đều có thể thuộc hàng chư tôn. Em lại có thể bàn luận Phập pháp với bà ấy. Đúng là lợi hại.” - Hoàng Gia Khiêm nói thêm với giọng đầy phấn khích.

Đoàn Nam Phong lại bồi thêm: “Nhưng gặp nhau rồi thì sao? Cũng không biết kết quả thế nào? Anh nghe bà nội anh nói những người xuất gia theo Phật thì như khúc gỗ, như tượng đá, ông em không có nhiều hy vọng đâu.”

Tinh Vân liền khẳng định: “Họ nhất định sẽ tốt lại thôi.”

“Sao em có thể chắc?” - Hoàng Gia Khiêm liền hỏi lại.

Tinh Vân mỉm cười tinh quái nói: “Bởi vì một quy luật thôi.”

“Quy luật gì?” - Đoàn Nam Phong và Hoàng Gia Khiêm đồng thanh hỏi lại.

Tinh Vân mỉm cười thần bí: “Đá và nước.”

Hai người đàn ông trẻ tuổi tròn mắt suy ngẫm, lấy tay chống cầm nghĩ nghĩ mà vẫn không nghĩ ra được. Tinh Vân nhìn họ suy nghĩ một lúc liền nói: “Em phát hiện tính cách của ông ngoại và sư thái rất giống nhau, vừa cứng đầu, vừa cố chấp. Ngoài lạnh trong nóng. Cho nên, chỉ cần nhẹ nhàng khích vào điểm này thì sẽ có hiệu quả.”

Đoàn Nam Phong nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Vậy thì có liên quan gì đến đá và nước?”

Tinh Vân mỉm cười tiện tay gắp mấy viên đá trên bàn trà bỏ vào ly. Ly nước tràn ra bên ngoài. Tinh Vân nhướng mày hỏi: “Anh đã hiểu ra chưa?”

Hoàng Gia Khiêm liền nói: “Em bỏ nhiều đá như vậy thì đương nhiên nước phải tràn ra bên ngoài rồi.”

“Vậy nếu em làm ngược lại?” - Tinh Vân lấy cái ly khác bỏ đầy đá và sau đó rót nước vào. Nước len vào từng viên đá đến khi đá tan ra nước cũng không tràn ra ngoài.

Đoàn Nam Phong quan sát một lúc liền nói: “Bởi vì nước là chất lỏng cho nên có thể đi vào những kẽ hở của đá. Khi đá tan ra thể tích lúc đầu không thay đổi nên nước sẽ không tràn ra. Còn đá là khối vật thể cứng rắn, khi cho vào nước đương nhiên sẽ có tương tác sinh ra lực khiến nước tràn ra ngoài. Điều này không liên quan đến thể tích, không phải vấn đề nhiều hay ít đá.”

Tinh Vân gật gù nói: “Nam Phong anh nói gần chạm đến vấn đề rồi. Điều này ai học Vật Lý cũng đều biết. Nhưng trong đạo Phật thì điều này lại có một ý nghĩa sâu xa hơn. Chỉ bốn chữ” lấy nhu khắc cương”. Em thấy sư thái nhìn qua có vẻ lạnh lùng không để tâm đến ông ngoại nhưng thật chất bà vẫn quan tâm đến động tĩnh bên ngoài, chỉ là không biểu hiện gì mà thôi. Ngay khi em vừa bước vào phòng của sư thái thì em đã nhìn thấy trên bàn sách của sư thái có một ly nước. Em liền liên tưởng đến “câu chuyện đá và nước” mà ông ngoại từng kể cho em nghe. Cùng với quan sát của em và những gì em biết về sư thái qua lời kể của bà nội, em liền áp dụng quy luật này. Không đi thẳng vấn đề khuyên nhủ, van xin, thuyết phục sư thái ra gặp ông mà nhẹ nhàng gợi mở, đánh vào lòng tự tôn tu hành của sư thái. Giống như nước len lỏi vào khe hở cứng rắn của đá. Người càng cứng rắn càng nhiều khe hở, càng dễ bị dao động. Cho nên cuối cùng sư thái đã chịu ra gặp ông ngoại.”

Hoàng Gia Khiêm và Đoàn Nam Phong đều tròn mắt nhìn cô tỏ vẻ kinh ngạc: “Thông minh!”.

Tinh Vân vừa uống trà vừa nói: “Em chỉ là ăn may thôi. Người cao tay thực sự phải là ông ngoại mới đúng.”

Hoàng Gia Khiêm nhíu mày khó hiểu: “Ông ngoại sao? Anh không nghĩ vậy. Ông ngoại đã chờ nhiều ngày nhưng vẫn không có cách gặp được sư thái. Sao có thể nói là cao tay được?”

Tinh Vân nhướng mày, gương mặt tinh quái đắc ý hết mức: “Bởi vì mục đích của ông ngoại không phải chỉ là gặp mặt sư thái...”

“Teng ...teng...teng...teng...” - Đoàn Nam Phong như hiểu được liền đàn bằng miệng khúc ca khải hoàn.

Tinh Vân bật cười khi nhìn Hoàng Gia Khiêm đang ngây người ra. Hoàng Gia Khiêm liền hỏi: “Ý của em là ông ngoại còn có dụng ý khác?”

Tinh Vân gật đầu xác nhận: “Phải! Ông ngoại chính là muốn sư thái hoàn tục về sống cùng mình.”

Hoàng Gia Khiêm trợn tròn mắt nhìn Tinh Vân rồi lại nhìn sang Đoàn Nam Phong đang cười ý vị. Cái suy nghĩ táo bạo này chắc chỉ có ông ngoại của anh mới nghĩ đến. Chẳng trách ông lại có thể kinh doanh thành công như vậy.

Sau một lúc Hoàng Gia Khiêm mới cất được lời: “Theo em ông ngoại sẽ thành công?”

Tinh Vân nhướng mày quả quyết: “Chắc chắn thành công!”.

Hoàng Gia Khiêm và Đoàn Nam Phong bán tín bán nghi nhìn Tinh Vân như muốn nghe lời giải thích. Tinh Vân lại uống ngụm nước, tằng hắng ra vẻ giảng giải cho hai kẻ ngốc trước mặt: “Vẫn là quy luật của đá và nước. Nếu ném hòn đá xuống nước thì nước sẽ vang lên nhưng nếu đem nước đổ vào đá thì đá sẽ mòn không tiếng động. Giữa ông ngoại và sư thái theo hai anh ai là đá, ai là nước?”

Hoàng Gia Khiêm liền nói: “Ý em là ông ngoại là nước, sư thái là đá phải không?”

Tinh Vân vỗ tay tán thành: “Chính xác! Quan trọng là cái nào bỏ vào cái nào. Cho nên ông ngoại không dại gì mà xông vào gặp sư thái. Cái quan trọng là ông ngoại kiên nhẫn chờ đến lúc sư thái ra gặp ông. Bỏ đá vào trước, đổ nước vào sau. Chắc chắn thành công!” - Tinh Vân liền cao giọng tán thưởng ông ngoại mình.

Đoàn Nam Phong liền nói: “Sư thái là người có tính cách cứng rắn. Nếu không năm xưa cũng không chọn cách nhảy lầu cực đoan như vậy. Cho nên có thể ví sư thái là đá. Ông ngoại hai người biết được điểm này của sư thái cho nên...”

Đoàn Nam Phong nhướng mày tà ý nhìn Tinh Vân. Tinh Vân liền nói: “Ý anh là năm xưa ông ngoại dùng cách này để tán đổ sư thái hả?”

Hoàng Gia Khiêm lắc đầu nói: “Vậy là không phải sợi “dây chuyền mê hoặc” có ma lực mà là do ông ngoại có mị lực.”

Tinh Vân đắc chí cười và vỗ tay tán thành: “Anh Khiêm nói không sai. Ông ngoại làm chuyện gì cũng nắm chắt phần thắng bao gồm kinh doanh và cả trái tim mĩ nhân.”

Đoàn Nam Phong nhún vai, nhướng mày ra vẻ thán phục: “Trước đã tưởng ba em cao tay, chưa đầy mười hai tiếng đã dỗ lại được mẹ em sau hai mươi lăm năm. Nay biết ông ngoại em mới thấy núi này cao còn có núi khác cao hơn. Sư thái xuất gia gần năm mươi năm mà ông của em còn nghĩ đến chuyện cho bà ấy hoàn tục. Đúng là “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”. Đoàn Nam Phong anh phải cúi đầu bái sư mới được.”

Tinh Vân nghe xong liền lườm anh: “ Anh muốn có thêm kinh nghiệm để đi dụ dỗ người khác?”

Đoàn Nam Phong liền xua tay: “Không có, không có, không có. Anh chỉ lo lúc nào đó không cẩn thận chọc giận em thôi. Cho nên phải có vài chiêu phòng thân để dỗ ngọt vợ.”

Hoàng Gia Khiêm cười nói: “Tinh Vân em càng lúc càng lợi hại. Trước đây anh luôn nghĩ con ngựa không cương như Đoàn Nam Phong sẽ không bao giờ chịu để phụ nữ trói buộc. Không ngờ bây giờ hắn lại biếng thành con mèo đeo nơ lo trước sợ sau.”

Tinh Vân tưởng tượng đến hình ảnh con mèo lông nâu, mắt nâu đeo nơ đỏ thì tự nhiên bật cười lớn. Đoàn Nam Phong bị nói sợ vợ cũng không có gì khó chịu cũng cười theo. Khi mà ba đứa nhiều chuyện ăn bánh uống trà tán dốc ngoài đình hóng mát thì bên trong phòng lại là cảnh tượng khác.

(Các bạn có muốn biết chuyện gì xảy ra không? Mời các bạn đón xem chương sau nhé!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.