Đoàn Nam Phong cùng Tinh Vân sải bước nhanh về phía chùa Liên Hoa. Ngôi chùa yên tĩnh nay đã đón thêm rất nhiều vệ sĩ lẫn bác sĩ và y tá. Bất kể mọi âm thanh bên ngoài, Mật niệm sư thái vẫn như không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng không nói lời nào. Bà cứ vô vi* như vậy, làm chuyện bà vẫn làm hàng ngày. Không để tâm đến bất kỳ thay đổi nào đang xảy ra xung quanh mình.
Trong căn phòng khách yên tĩnh của Mật Niệm sư thái, chỉ có Hoàng lão gia ngồi trên xe đẩy, bên phải là chai nước biển đang chảy vào người ông. Phía cửa sổ là chiếc giường di động để khi ông không ngồi nổi sẽ nằm xuống đó.
Tất cả những người khác đều bị nhốt bên ngoài. Tinh Vân vừa đến cửa đã nhìn thấy Hoàng Gia Khiêm đang bồn chồn đứng ở cửa. Nhìn thấy cô và Đoàn Nam Phong đến, khuôn mặt anh có phần giãn ra.
“Anh Khiêm, ông thế nào rồi?” - Tinh Vân lo lắng hỏi anh.
Hoàng Gia Khiêm lắc đầu so vai tỏ vẻ bất lực: “Ông không cho ai vào, anh khuyên mãi vẫn không khuyên được ông?”
Tinh Vân liền gõ cửa: “Ông ngoại, là cháu đây.”
Bên trong không nghe thấy âm thanh gì cả. Tinh Vân lại gõ cửa lần nữa. Vẫn không thấy. Sốt ruột cô đành đánh liều đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt Hoàng lão gia mệt mỏi tựa ra sau ghế. Ông biết Tinh Vân bước vào nhưng ông không phản ứng. Tinh Vân bước lại gần ông nhẹ vỗ vào vai ông, ông cũng không ngẩng lên nhìn cô. Tinh Vân quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858721/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.