Hoàng Gia Khiêm đang đứng trầm ngâm bên ban công phòng anh. Ánh trăng sáng rọi vào nửa gương mặt điển trai tuấn lãng đẹp như tranh vẽ, bất ngờ khiến tim cô đập loạn một nhịp.
Nghe tiếng Yên Di bước ra, Hoàng Gia Khiêm quay đầu lại nhìn. Tình cờ gặp gỡ khiến anh có phần bất ngờ cũng có phần bồi hồi xao xuyến. Yên Di mặc một bộ váy ngủ dài đến gót, không hở hang nhưng đủ để anh nhìn thấy những cái cần nhìn.
Ánh trăng sáng đêm đó chiếu sáng những đường nét thanh tú động lòng người trên gương mặt cô. Mắt nai to tròn lúc nhìn anh cứ ngẩng ra như muốn nói: “Tôi không biết cái gì cả.” khiến anh mỗi lần như vậy lại thích trêu ghẹo cô cho cô xị mặt leo lên phòng nằm khóc. Cơ mà... đến hôm nay thì anh không muốn trêu ghẹo cô nữa. Anh muốn nói với cô rằng nếu cuộc hôn nhân của cô và Cao Thừa Hiên chỉ là trên danh nghĩa thì anh sẽ giúp cô bồi thường mọi tổn thất để cô sớm ly hôn. Anh thật không chờ được thêm nữa. Bảy ngày Tinh Vân mất tích là bảy ngày Yên Di “làm khách” ở đây, cũng là bảy ngày Hoàng Gia Khiêm sống trong cảm giác bồng bềnh chưa từng có trong đời.
Yên Di tựa người vào lan can, ngẩng đầu nhìn sao, chốc chốc lại quay sang nhìn Hoàng Gia Khiêm cười cười. Cô đưa tay chỉ lên bầu trời hỏi: “Tôi thấy anh ngắm sao rất chăm chú, vậy anh có biết chòm sao đó tên là gì không?”
Hoàng Gia Khiêm nhìn theo hướng tay cô, chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858705/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.