Tại bệnh viện tư nhân sang trọng bậc nhất New York nằm tọa lạc ở khu Manhattan sầm uất, trong khu vực phòng hạng nhất rộng rãi tiện nghi, Lưu Viễn vừa tỉnh lại. Gương mặt Bà Minh tươi sáng lộ vẻ vui mừng tiến lại đỡ ông ngồi dậy.
“Minh Minh...” - Giọng ông yếu ớt gọi tên bà.
Bà Minh lại xót xa nhìn ông như muốn khóc nhưng tay vẫn vỗ lên tay ông động viên: “Không sao rồi, không sao rồi.”
“Anh cứ sợ không thể nhìn thấy em được nữa.”- Lưu Viễn mệt mỏi nói.
“Dù còn một tia hy vọng, em cũng nhất định cứu anh. Em không muốn sinh ly tử biệt với anh.” - Bà Minh ngả đầu vào vai ông yêu thương nói.
Lưu Viễn yếu ớt nhấc tay phải vỗ vai bà, vừa định nói gì đấy thì đã nhìn thấy Lưu Uyển Linh và bà Fancy mở cửa bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng ân ân ái ái của hai người thì máu giận lập tức bốc lên đầu bà Fancy. Bà không còn biết đây là bệnh viện và chồng bà vừa tỉnh lại mà cứ như vậy lớn tiếng la lối: “Lưu Viễn, ông như thế này là sao? Ông có còn biết mình đang làm gì không? Uyển Linh nói với tôi nhưng đánh chết tôi cũng không tin ông lại là người như vậy.”
Bà Minh áy ngại đứng dậy rời khỏi người ông, định cất bước rời đi nhưng Lưu Viễn đã cố níu tay bà lại: “Minh Minh, đừng đi, ở lại bên cạnh anh.”
Bà Minh nhìn vẻ mặt khó coi của bà Fancy và Lưu Uyển Linh, lại quay sang nhìn Lưu Viễn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858692/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.