Cao Thừa Hiên cứng họng, khó chịu muốn giơ tay lên bóp chết cô nhưng lại thu tay về tự nắm chặt tay mình.
Anh cảm thấy hít thở không thông nhưng biết Tinh Vân bị suyễn cho nên anh không dám hút thuốc trước mặt cô. Chỉ có thể hướng mặt ra ban công hít thở khí trời buổi sáng ở biển. Thấy hắn đang dịu dần tâm trạng, Tinh Vân khẽ lên tiếng khẩn cầu: “Tiến, thả tôi đi có được không?”
Cao Thừa Hiên hít lấy một ngụm không khí, khó chịu đã bốc lên đầu nhưng vẫn quay lại nhìn Tinh Vân ung dung trả lời: “Được! Nhưng...”
Tinh Vân điềm tĩnh nhìn hắn, cô biết thừa hắn tốn nhiều công sức như vậy bắt cô về thì không dễ thả cô đi. Cho nên cô điềm nhiên nghe điều kiện của hắn. Trong đầu cô lúc này lại hiện ra những lời của ông ngoại mình:“Trên thương trường, không việc gì là không có thỏa thuận và cũng không có việc gì là không thể thương lượng.Tinh Vân, cháu phải nhớ rõ điều này.”
Nhớ lời ông ngoại dặn, Tinh Vân đương nhiên trưng ra bộ mặt không thể đoán định lắng nghe điều kiện của hắn. Cao Thừa Hiên nhìn Tinh Vân rồi nhếch môi thâm hiểm nói: “Chiều nay tôi có một cuộc giao dịch ma túy. Khách hàng của tôi biết trong tay tôi có “thiên kim bạc tỉ” xinh đẹp kiều diễm cho nên hắn muốn “nếm thử mùi vị”. Lô hàng trị giá hai trăm triệu đô, hắn không lấy một xu. Chỉ muốn cô thôi. Cô thấy thế nào?”
Tinh Vân nghe xong thì điếng người nhưng cô vẫn không lộ ra vẻ hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858691/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.