Bà Minh dõi mắt theo từng động tác của họ, bỗng thấy lòng chùn xuống trước bộ dạng tệ hại của hắn. Từng chiếc nút áo sơ mi bẩn trên người Lưu Viễn được cởi ra. Phần da thịt bên trong đang dần hé ra thì hắn lại nổi điên, một tay giữ chặt cổ áo, một tay xua những người giúp việc ra. Mắt vẫn nhắm nhưng miệng không khỏi lầm bầm: “Các người không được cởi áo của ta. Các người không phải Minh Minh. Chỉ có Minh Minh mới được cởi áo ta. Cút! Cút hết đi.”
“Cút... cút hết...” - Giọng nói của Lưu Viễn càng lúc càng nhỏ dần rồi từ từ lịm vào giấc ngủ. Hai người giúp việc nhìn Lưu Viễn tay nắm chặt cổ áo không buông rồi lại đưa mắt nhau. Sau lại ngẩng lên nhìn về phía bà Minh đang ngồi tựa lưng vào ghế bành phía góc phòng ngủ. Ánh mắt bà Minh ráo hoảnh thở dài ra hiệu cho hai người họ lui ra rồi đứng lên tiến về phía Lưu Viễn. Người trợ lý thân cận của bà đứng như phỗng khi nhìn thấy bà chủ của mình đang chuẩn bị thay áo và lau người cho Lưu Viễn. Một lúc sau người trợ lý mới sực tỉnh, liền tiến lại gần chỗ bà Minh đang nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Lưu Viễn, cung kính nhã nhặn thưa: “Bà chủ, hay là để cho tôi làm. Công việc này bà sao có thể động tay vào.”
Bà Minh lắc đầu, vẫy tay cho người trợ lý đi ra ngoài. Người trợ lý vẫn nấn ná nói thêm: “Bà chủ, mùi trên người ông ấy thực sự quá...”
Bà Minh ngẩng mặt lên nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858651/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.