Khu vực đồi Thiên Sứ nằm cách nhà không xa, chỉ khoảng mười dặm nhưng ba cô không bao giờ lui đến đây. Chỉ đơn giản vì nơi này là nhà cũ của cô và mẹ. Về sau khi mẹ cô mất, ông bán luôn khu này.
Theo sự chỉ dẫn của Hoàng tiểu thư, tài xế Dương Thiên Bình cho chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cửa một nhà nghỉ kín đáo dưới chân đồi. Hai người bước vào trong thuê một căn phòng đẹp đẽ và khoáng đãng. Dương Thiên Bình không hiểu vì sao tiểu thư của anh nói muốn đi chơi nhưng sao lại vô duyên vô cớ muốn đi thuê khách sạn làm gì.
Khi lên phòng, nàng mới nở nụ cười xinh đẹp, vui vẻ vòng tay qua cổ Dương Thiên Bình, ngọt ngào nói: “Thiên Bình, đêm qua anh mất ngủ. Bây giờ hãy ngủ một chút đi.”
Dương Thiên Bình đứng bất động nhìn cô. Cô cứ ngỡ anh đang cảm động vì tấm chân tình của mình. Không ngờ anh lại nói: “Minh Minh, sáng giờ em bày nhiều trò như vậy chỉ là muốn anh lười biếng trốn việc hay sao?”
Hoàng Kim Minh ngẩng ra không hiểu tên ngốc này nói gì, nhưng vẫn cố giải thích: “Không phải, Thiên Bình à. Em thấy anh thiếu ngủ sợ anh lái xe không an toàn thôi.”
“Cám ơn em đã quan tâm đến anh, anh vẫn còn sức làm việc. Anh không muốn dựa vào quan hệ mà trốn việc như vậy. Anh không ngủ, anh ra ngoài đợi em.” - Dương Thiên Bình nghiêm túc đáp rồi quay lưng định rời đi.
Hoàng Kim Minh bị tên ngốc này chọc tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858650/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.