Nghe đến đây, bà Minh khẽ khép hờ đôi mi rồi nhàn nhạt quay sang nhìn ông, nhẹ tên hỏi: “Lưu Tổng, ngài đến đây là vì muốn thay con gái của mình đòi lại chồng sao?”
Lưu Viễn nhìn bà có đến mười phần chấn động, ông vội lắc đầu phủ định, kiên quyết nói: “Không phải, anh đến đây là để tìm em. Anh muốn nói chuyện với em.”
Bà Minh khẽ lắc đầu, nhìn ông cười nhạt: “Lưu Tổng, tôi và ông trước không quen sau không biết, chúng ta có chuyện gì để nói?”
“Minh Minh, em không quen anh sao? Tinh Vân nó là con anh, em còn nói không quen anh?” - Trong mắt Lưu Viễn giờ đây đã không kiềm nổi cảm xúc, kích động nói lớn.
Bà Minh nhìn thấy ông kích động thì liền cười lớn. Tiếng cười như pha lẫn sự ngạo mạn và chế giễu chính bản thân mình. Lưu Viễn nhìn thái độ của bà thì trong đáy mắt có đến mấy phần đau đớn và xót xa. Bà Minh cười thật lớn rồi lại hạ giọng đưa sát mặt vào gương mặt ông hỏi lại: “Lưu Viễn tôi nói cho ông biết, Lưu Uyển Linh mới là con ông. Còn Tinh Vân là con gái của tôi. Giữa ông và chúng tôi không có liên hệ. Một chút cũng không.”
Bà Minh dần ngồi lại ghế, ung dung nói tiếp, sắc mặt Lưu Viễn lúc này đã cứng đờ: “Nếu hôm nay ông đến đây vì đòi công đạo cho con gái mình thì xin ông về cho. Vì con gái tôi và con rể ông không có quan hệ gì. Nếu ông muốn đến bàn chuyện hợp tác làm ăn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858627/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.