Suy nghĩ ngốc nghếch này của ông lúc đó khiến bà Minh buồn cười nhưng bà chính là yêu cái gã ngốc nghếch có suy nghĩ bảo thủ này. So với công tử hào hoa Đoàn Nhất Phương mà gia đình hứa hôn thì bà thà chọn người đàn ông mà bà tin là cả đời hắn chỉ yêu bà.
“Thiên Bình, anh thật ngốc!” -Trước những lời của hắn, nàng không biết nói gì. Chỉ phụng phịu nói hắn ngốc.
Nhưng Dương Thiên Bình mà nàng yêu không biết là ngốc bẩm sinh hay ngốc có luyện tập mà lại quay sang nàng hỏi lại: “Em không nghĩ như vậy sao? Em đã là của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em không phải sao?”
Hoàng Kim Minh cười lớn nói: “Dương Thiên Bình, chúng ta đã sắp sang thế kỷ XXI rồi, anh còn nghĩ làm xong chuyện này phải chịu trách nhiệm sao? Quá cổ hủ!”
Dương Thiên Bình nheo mày khó chịu: “Không cho em có suy nghĩ cấp tiến như vậy. Em đã là của anh rồi, sau này chỉ có thể cho anh thôi. Hoàng Kim Minh, anh nói em biết nếu em còn có suy nghĩ tự do trong chuyện này, tôi sẽ giết tất cả những người dám chạm vào em.”
Thấy hắn nổi giận thật sự, nàng liền xoa xoa mặt hắn, dịu giọng nói: “Thiên Bình, em xin lỗi. Em không phải có ý đó. Em thích anh, em đương nhiên chỉ làm chuyện này với anh mà thôi. Không bao giờ thay lòng. Nhưng... cái em muốn không phải là anh vì chịu trách nhiệm mà đối tốt với em. Cái em muốn là... tình yêu của anh.”
Nét mặt Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858626/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.