Trong cuộc đời mình, Nguyễn Hạ luôn cố gắng vươntới một hình mẫu lý tưởng như Cố Minh Châu.
Lần đầu tiên hai chị em gặp nhau là vào năm Nguyễn Hạ mười sáu tuổi. Mùa xuânnăm ấy, mẹ Nguyễn Hạ qua đời trong một tai nạn máy bay, Nguyễn Hạ bỗng trởthành trẻ mồ côi, phải dọn về quê sống với bà ngoại.
Trường học dưới quê không dạy dương cầm, không có môn vẽ, dĩ nhiên càng khôngcó môn rèn luyện tố chất, thậm chí cũng chẳng có lấy bộ đồng phục trường. Nhưngthành tích học tập của đám bạn dưới ấy lại vượt xa Nguyễn Hạ cả dặm. Kỳ kiểmtra theo tháng đầu tiên, Nguyễn Hạ đứng thứ nhất toàn khối từ dưới đếm lên.
Một cô bé xinh đẹp nhường này, vậy mà thi hóa chỉ được có bốn mươi hai điểm.
Thế nên chẳng còn bạn học nào muốn nhìn cô bé có mái tóc đen dài suôn mượt vàbộ váy trắng thướt tha mới tinh này bằng con mắt ngưỡng mộ nữa.
Nhiều năm sau đó, mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm này, trong lòng lại cảm thấynỗi buồn ấy mới thật thi vị làm sao. Thế mà vào lúc đó, cô bé mười sáu tuổiNguyễn Hạ lại thấy buồn thối gan thối ruột.
Đêm xuống, ở quê không có ánh đèn neon rực rỡ như ở thành phố, mọi thứ im lìmđến đáng sợ. Đêm nào cũng vậy, Nguyễn Hạ luôn thiếp đi khi những giọt nước chưakịp khô, và lại choàng tỉnh với những giọt nước mắt lăn dài.
Cố Minh Châu xuất hiện vào đúng lúc đó, theo kiểu từ trên trời rơi xuống.
Nom cảnh dì ruột mình thân mật khoác tay đứa con chồng mà bà vốn yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu/128575/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.