Quãng đường về thành phố dài lê thê mà im lìmkhông một tiếng động. Khóc chán khóc chê, Nguyễn Hạ uể oải dựa vào lưng ghế.
Cố Minh Châu và Trình Quang biết ý quay mặt đi, để dành cho cô bé một không gianriêng tư yên tĩnh.
Trong lúc tập trung lái xe, thi thoảng Dung Lỗi lại liếc nhìn người ngồi sauqua tấm gương chiếu hậu. Cố Minh Châu vừa chợp mắt được một chốc, lúc tỉnh dậytình cờ bắt gặp cái nhìn sâu thăm thẳm của anh, cô nhoẻn miệng cười đáp lại. Lúcấy, ánh mắt trìu mến của anh bỗng nhiên chan chứa yêu thương.
Trong gương, Cố Minh Châu để ý thấy Nguyễn Hạ đang thất thần nhìn về phíatrước. Cô giật thót mình, đoạn quay sang quệt nước mắt cho con bé, “Cố Yên dọnvề nhà chồng sắp cưới rồi, em dọn đến sống với chị nhé?” Cô dịu giọng hỏiNguyễn Hạ.
Nguyễn Hạ không ngoảnh mặt đi, mắt vẫn đau đáu nhìn vào gương chiếu hậu. Con bénhìn cô qua tấm gương rồi lắc đầu, “Thôi ạ... chị Lộ Lộ có phân cho em mộtphòng ở ký túc xá, trước kia thỉnh thoảng em vẫn về đó ngủ, giờ em dọn đến đóluôn.”
“Không có người chăm sóc em, chị không yên tâm. Thôi cứ về sống với chị mộtthời gian, bao giờ tâm trạng khá hơn, em hẵng dọn đi.” Nguyễn Hạ lắc đầu nguầynguậy. Sau sáu năm, cô bé yếu đuối của ngày xưa đã có sự kiên cường mang dấu ấncủa Cố Minh Châu, “Chị... em tự chăm sóc mình được. Em không sao.”
Cố Minh Châu xoa đầu em bằng vẻ xót xa nuối tiếc, đoạn kéo con bé vào lòngmình.
Khoảnh khoắc chạm vào cơ thế mềm mại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu/128570/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.