Hoàng hôn lãng đãng rơi, sắc thu đẹp lắm thay, CốMinh Châu không lái xe, tay xách cặp tài liệu, thả bộ dọc theo lối đại lộ phíasau công ty về nhà vào giờ tan tầm. Gió hiu hiu thổi, thi thoảng lại có vài đứanhỏ cắp cặp sách chạy vụt qua, hai ba đứa tụ thành nhóm đùa giỡn rượt đuổi lẫnnhau, tiếng trẻ con lanh lảnh rải khắp quãng đường tan trường. Ánh mắt Cố MinhChâu dõi theo yên lặng như mặt nước hồ thu.
“A lô, chào anh bạn nhỏ Dung Dịch.” Không kiềm được mình, cô bốcđiện thoại gọi ngay cho đứa con trai thân yêu đang ở bên kia bờ đại dương.
Dung Dịch bé nhỏ còn đang ngái ngủ, thằng bé dấm dẳng trách cứ:“Mẹ này, mẹ làm phiền giấc ngủ của con rồi đấy.”
“Ối cho mẹ xin lỗi nhé chàng trai.” Bước chân chậm lại, cô dịu dàng nói, “Mẹnhớ con lắm. Dung Dịch à, nhớ mẹ từng bảo sẽ đón con vềnước không. Hai ngày nữa để dì Hải Đường dẫn con về nhé, được không?”
“Oh yes! Á mà mẹ có đến đón con không?” Đá nhỏ phấn khích hỏi.
“Mẹ sẽ đến sân bay đón con, bố cũng đến.”
Đầu bên kia điện thoại vẳng lại tiếng reo hò lảnh lót của thằng bé kéo theo mộtnụ cười rạng ngời trên gương mặt cô. Hai mẹ con hàn huyên một lúc cho đến khibầu trời trên đầu cô nhá nhem tối, cô gác máy, gọi thêm một cuộc điện thoại đếntrại an dưỡng nơi bố mình đang dưỡng bệnh.
Tầm cô đến rơi đúng vào giờ cơm tối. Thoạt vừa tới nơi đã thấy Cố Bác Vân đangngồi trước ba món ăn cùng một bát canh nghi ngút khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu/128563/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.