Kể từlúc bước chân vào bếp, ánh mắt của Kỷ Nam cứ đảo liên hồi làm Cố Minh Châu càngthêm khẳng định chắc nịch, nhất định hai đứa này đã nói gì với Dung Lỗi rồi.
Đánh rắn phải đánh ở đốt thứ bảy, cô vừa đá động Dung Nham, con bé đã luốngcuống xin hàng, nhưng vẫn ậm à ậm ờ, không chịu nói cho trót.
Cố Minh Châu sốt hết cả ruột gan, cô trừng mắt, thì thàohỏi: “Cô để lộ thông tin của Đá nhỏ cho Dung Nham biết rồi à? Hay cô đã nói vớiDung Lỗi rồi?!”
“Không, không, em chưa!” Kỷ Nam lắc đầu nguây nguẩy, “Hồi xưa Cố Yên từng dặn, nếu chưađược sự đồng ý của chị, em không được phép để anh Hai biết chuyện Đá nhỏ, bằng không cô ấy sẵn sàng hạ độc anh Hai để đảm bảo bímật.”
Tự biết thân biết phận mình khó lòng chịu được cực hình, thế nên thừa lúc CốMinh Châu đang mải thở phào, có phần lơ là cảnh giác, cô nàng liền quẳng cả giẻrửa bát ở đấy rồi chạy bán sống bán chết.
Dọn dẹp bếp núc gọn gàng xong xuôi, Cố Minh Châu ngồi tiếp chuyện hai bà mẹ mộtchốc rồi chuyển hướng sang ông nội Dung Lỗi - cũng là mục tiêu chính của ngàyhôm nay.
Ở sân sau, ông cụ đang bách bộ cho tiêu cơm, thấy CốMinh Châu đẩy cửa bước ra, ông liền quay lại mỉm cười hiền từ với cô.
“Dạo gần đây ông thấy mình già đi nhiều.” Hai tay ông cụ chống hông, làm mấyđộng tác thể dục “Thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Về già được sống trong bình yên thanh thản âu cũng là phúc, lắm người muốn màkhông được đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu/128561/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.