Hôm trời rét căm căm mà Phương Phi Trì lại đóngmột bộ rất chi là đồng bóng, áo khoác lông chồn trắng phanh ngực, để lộ áo lenđen trễ cổ mặc trong, khoe nét gợi cảm nơi xương quai xanh. Lúc Cố Minh Châuxuống lầu, bắt gặp cảnh tượng anh ta đứng dựa vào chiếc xe hơi hút thuốc, cáidáng vẻ cúi đầu lơ đãng ấy gợn lên trong lòng Cố Minh Châu đôi điều áy náy.
Người ta vẫn bảo “Hận thay son trẻ chẳng gặp chàng”*, đối với Cố Minh Châu mànói, Phương Phi Trì cũng mang lại thứ cảm giác tương tự ấy. Nếu cô quen anhtrước khi gặp Dung Lỗi, dễ chừng cô sẽ phải lòng anhchàng bảnh trai này. [* Một câu thơ trong bài Tiết phụ ngâm củaTrương Tịch, bản dịch: Lộc Bắc.]
Cóđiều, câu “nếu như” thường để nói về những việc chưa từng xảy ra. Cố Minh Châunhoẻn cười ấm áp, giả sử cô chưa từng gặp Đá yêu của mình... đó quả là chuyệnđáng sợ.
“Mỗi lần thấy em cười kiểu này là anh lại có linh cảm mình sắp gặp hạn.” PhươngPhi Trì nhanh nhẹn xắt nhỏ miếng bít tết rồi đổi đĩa cho Cố Minh Châu, khôngquên ánh mắt hấp háy đi kèm nụ cười phấn khích.
Phương Phi Trì chọn một nhà hàng tọa lạc ven sông có tường kính trông ra dòngsông thơ mộng nhất thành phố. Nội thất trong nhà hàng được bài trí theo phongcách riêng, âm nhạc du dương bay bổng dưới ánh đèn vàng, song lạ ở chỗ tối naykhách khứa chỉ vỏn vẹn có hai người họ.
Cố Minh Châu vận áo len cổ lọ sát nách màu đen, tôn lên chiếc cằm thon thonxinh xắn. Tóc tai vén gọn gàng, cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu/128559/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.