Dọc dãy hành lang sâu hun hút mà rộng thênh thangđược thiết kế xa hoa của khách sạn, tịnh không một bóng người. Trên trần nhàlộng lẫy của nhà hàng, cứ cách mấy bước chân lại ốp một chùm đèn pha lê, ánh đèndìu dịu mang màu sắc ấm áp rót xuống tấm thảm lót chân dài và dầy, có độ giảmâm tốt.
Những thanh âm khe khẽ mà đầy xúc cảm của môt người phụ nữ văng vẳng suốt hànhlang: “Đá... mạnh hơn nữa đi anh...”
Trước cửa căn phòng gần với thang máy nhất, cơ thể Cố Minh Châu bị anh ép chặtvào cánh cửa, bàn tay anh mon men đến từng ngóc ngách trên thân thểCố Minh Châu. Con thú trong người anh chỉ chực chờ để được thoát ra, từng nụhôn mạnh mẽ như muốn nuốt chửng lấy cô. Cô cũng đáp lại tình yêu của anh một cáchnồng nhiệt, cái tên thân mật thời hai người còn quấn quýt đắm say - thoát ra cổhọng cô trở thành tiếng rên rỉ khàn đục.
Tiếng rên mảnh mai như sợi tơ, mang chút cám dỗ cứ thế khe khẽ rót vào tai DungLỗi, thôi thúc bàn tay anh càng thêm phần thô bạo. Anh nôn nóng đến mức suýtnữa thì làm gãy cả tấm thẻ quẹt cửa.
Lúc đấy, hai chân của Cố Minh Châu đã thắt chặt vào hông anh, còn đôi tay thìđang quấn riết lấy cổ anh và cả cơ thể cô đã được nhấc bổng lên. Mất một đốngsức lực hao phí cho cánh cửa cuối cùng thì nó cũng chịu bật mở, sau một tiếnghét, Cố Minh Châu ngã ngửa về đằng sau. Nhanh như chớp, Dung Lỗi vội nhào đếnkéo cô lại rồi hai người cùng ngã phịch xuống sàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu/128557/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.