Chiết Hinh nguy hiểm nói. Trong từng câu chữ phát ra đều không ngừng móc mỉa nhi tử của mình. Mà Chiết Ân lúc này mới vì thế mà để ý. Cơ thể y bốc lên mùi rượu hoa quế nồng nặc, nếu không phải y đã ngủi quen có lẽ kẻ khác người vào cũng có thể say vì hương rượu rồi.
Chiết Ân cảm thấy bản thân đã bị bại lộ, ánh mắt chỉ biết thùy không dám cử động. Lâm Anh đã biết sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện cái hiện trạng này mà thôi. Hắn chỉ im lặng và chờ đợi động thái tiếp theo mà ứng biến, bản thân cùng lắm chỉ là nói dối một câu.
"Còn không mau quỳ xuống, đợi ta đánh gãy chân nghịch tử nhà ngươi sao?" Chiết Hinh tức giận đập bàn quát. Y giật mình cúi người quỳ dưới chân phụ thân, bày ra bộ dáng hối lỗi mà bản thân nên thể hiện. Chỉ có như vậy mới khiến lửa giận của phụ thân không đi đến đỉnh điểm. Lúc này một cơn gió thoáng qua, Chiết Ân lại càng nghe rõ được mùi rượu của bản thân mình. Bàn tay tựa như thạch lạnh lẽo bám chặt vào nhau. Y cắn răng nhận lỗi:
"Hài nhi sai rồi."
Cùng lúc đó, thiếu niên bên cạnh rời khỏi vị trí chắp tay cung kính cúi đầu, lời nói thành thật nhận lỗi.
"Là Lâm Anh đã bao che, thỉnh bá bá bớt giận."
Tất cả được xuất phát từ lời vàng lời ngọc chất chứa biết bao nhiêu là uy tín. Chiết Hinh nghe xong lại ấm lòng không thèm truy cứu. Lão đảo ánh mắt nhìn vào nhi tử của mình thì bất lực lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu-nguoi/957709/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.