Dương Thiệu cũng không nán lại thêm lập tức theo sau Vương Sở Minh, Hào Dĩnh chỉ lướt ánh mắt lạnh lùng một vòng quanh đám người Vương Sở Hàn, ánh mắt anh ta dừng lại một lúc lâu sau trên người Vương Gia Ninh, cô cũng không trốn tránh mà mắt đối mắt với anh ta. Vương Sở Hàn nhận ra lập tức đứng chắn trước mặt của cô, ánh mắt cảnh cáo hướng về Hào Dĩnh.
“ Hào Dĩnh, đi thôi” Giọng Dương Thiệu truyền đến mới khiến cậu ta quay đầu
rời đi.
Nhưng người đứng trong linh đường dần thả lòng bản thân, Vương Gia Ninh lập tức ngã quỵ may mà có Vương Sở Hàn với Uông Tư Nhạc kịp thời đỡ lại.
'Hành động vừa rồi của em quá liều lĩnh.” Vương Sở Hàn chau mày nhìn cô.
“ Không có lần sau” Cô chỉ gật đầu tựa vào vai của Vương Sở Hàn, anh cũng thuận thế bế cô lên, gương mặt phờ phạc của cô khiến anh vô cùng lo lắng.
" Mau đưa em ấy đi nghỉ.” Hàn Lăng tiến lên mở cửa phía sau linh đường cho anh đưa cô đi nghỉ.
“ Hàn thiếu, chia buồn.”
Vương Sở Hàn vừa bế Vương Gia Ninh rời đi thì Nhiếp Viên Thành tiến vào, Hàn Lăng cũng đóng cửa quay người cúi đầu cảm ơn rồi thắp nhanh đưa cho anh.
Tang lễ của Hàn Dũng diễn ra trong ba ngày, sau khi lo toan xong mọi việc Vương Gia Ninh một mình quay trở lại tứ hợp viện mà ông từng ở, cô đi một mình vòng quanh nơi này rất lâu, rất lâu. Nhìn ngắm mọi thứ ở nơi này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-minh-em/3644607/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.