Chương trước
Chương sau
Vương Gia Ninh nghe vậy bất giác kinh hoàng, cô tròn mắt nhìn người đối diện thất thần hồi lâu. Cô định lên tiếng hỏi gì đó nhưng Hà lão đại đã giơ tay biểu ý ngăn lại.

“ Nhưng ta có thể dùng thân phận này nói với con rằng chuyện này không phải Dương Thiệu gây ra.”

Cô lại càng thất kinh hơn nữa, cô mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Ông đương nhiên cũng nhận ra sự nghi hoặc của cô liền lên tiếng giải thích lời mình vừa nó.

“ Rời khỏi tứ hợp viện của lão Hàn, ông ta đã đến chỗ của ta ngồi đến hai giờ sáng”

“ Bác Hà, con biết rồi. Cảm ơn bác. Nhưng chuyện về cha nuôi con sẽ đích thân đến tận nơi giải thích với bác.

Anh Tử, bác Hà biết con là người có thù tất báo, về sự ra đi của lão Hàn chỉ cần bọn con mở lời, ta lúc nào cũng có thể đưa người và đồ đến giúp đỡ. Còn về Dương Thiệu, ta sẽ cho người giám sát ông ta.

Cô gật đầu định mở lời thì thấy giọng nói giận dữ của Trạch Vũ truyền đến. Cô liền ngó ra xem thì thấy mấy người bọn họ đang chặn Dương Thiệu lại.

“ Bác Hà, con xin phép đi trước. Bác về cẩn thận.” Cô cúi đầu rồi chỉnh trang lại bản thân rồi rời đi.

“ Đi đi.”

Cô quay người rời đi, tiến lại chỗ tang lễ đang diễn ra.

“ Nơi này không hoan nghênh ông, mời ông cút đi.” Giọng Hạo Xuyên đầy bực tức, nếu không có Thẩm Vũ Thần cản lại e là tiến lên đánh ông ta ngay lập tức.



“ Nếu anh còn không ăn nói hẳn hỏi với kim chủ thì đừng trách tôi” Người vệ sĩ đứng bên cạnh Dương Thiệu tiến lên chặn trước mắt ông ta, giương mắt thách thức đám Hạo Xuyên.

"

'Không ăn nói hẳn hoi đấy, sao nào?” Vương Gia Ninh tiến đến chen vào đứng đối diện với ông ta.

'Hào Dĩnh, không được vô lễ.” Dương Thiệu nhẹ nhàng mỉm cười, kéo người tên Hào Dĩnh về phía sau.

Thấy ông ta tiến lên Lục Tử Hàng với Vương Sở Minh lập tức đứng bên cạnh cô, ánh mắt cảnh cáo hướng về phía hai người Dương Thiệu.

“ Ta chỉ đến thăm viếng người tri kỷ cũ của ta mà thôi, ta biết trước đây là ta đã có lỗi với mọi người nhưng ta đã trả giá rồi.”

“ Cho ông ta vào” Hàn Lăng đứng ở cửa lên tiếng cắt ngang lời ông ta.

Thấy lời của Hàn Lăng ai cũng bất mãn, Hạo Xuyên tiến lên chưa kịp mở lời thì Hàn Lăng đã lắc đầu với cậu. Thái độ của Hàn Lăng cũng đã tỏ nên bọn họ chỉ có thể nhường đường cho ông ta.

Vương Sở Minh cùng Hàn Lăng dẫn ông ta vào bên trong linh đường, Vương Gia Ninh ở lại nói đôi lời với Lục Tử Hàng.

“ Anh không phải lo lắng cho em, hai đứa trẻ thời gian này chắc phải giao cho anh rồi. Xong việc em sẽ về.”

“ Vợ, em phải chú ý an toàn. Nhiên sẽ ở lại bên em.”



“ Không cần đâu, như vậy thì vất vả cho chú ý quá.”

"

'Chị dâu, chị nói vậy khác nào chê bai em” Nhiên bất lực.

" Tôi không có ý đó.”

'Được rồi, đừng tranh cãi nữa, lời anh đã quyết. Anh đi trước, chú ý sức khỏe.” Lục Tử Hàng giữ cô lại rồi quay người rời đi với mấy người Mộ Cảnh Thiên.

“ Vậy cậu ở ngoài này, tôi đi vào trước” Vương Gia Ninh đưa khăn tang cho Nhiên rồi quay người đi vào trong, trước khi đi cô còn không quên cầm theo một cây gậy rời khoảng mét rười tiến vào.

Đến cửa linh đường, cô thấy Dương Thiêu đang chuẩn bị cúi đầu bái lậy trước bài vị của Hàn Dũng, cô liền tiến lên dơ gậy đập thẳng vào giữa hai đầu gối của ông ta từ phía sau khiến ông ta loạng choạng quỳ xuống.

Hào Dĩnh thấy vậy liền định tiến lên đánh cô thì bị Hàn Lăng và Uông Tư Nhạc giữ lại. Dương Thiệu thấy vậy cũng lên tiếng ngăn cản.

“ Hào Dĩnh, tôi không sao.”

Nói xong ông ta không đứng lên mà dập đầu ba cái trước bài vị của Hàn Dũng rồi mới đứng dậy.

“ Mời ông về cho.” Vương Sở Minh dơ tay đuổi khách rồi dẫn đường đi trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.