Vương Gia Ninh nghe vậy bất giác kinh hoàng, cô tròn mắt nhìn người đối diện thất thần hồi lâu. Cô định lên tiếng hỏi gì đó nhưng Hà lão đại đã giơ tay biểu ý ngăn lại.
“ Nhưng ta có thể dùng thân phận này nói với con rằng chuyện này không phải Dương Thiệu gây ra.”
Cô lại càng thất kinh hơn nữa, cô mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Ông đương nhiên cũng nhận ra sự nghi hoặc của cô liền lên tiếng giải thích lời mình vừa nó.
“ Rời khỏi tứ hợp viện của lão Hàn, ông ta đã đến chỗ của ta ngồi đến hai giờ sáng”
“ Bác Hà, con biết rồi. Cảm ơn bác. Nhưng chuyện về cha nuôi con sẽ đích thân đến tận nơi giải thích với bác.
Anh Tử, bác Hà biết con là người có thù tất báo, về sự ra đi của lão Hàn chỉ cần bọn con mở lời, ta lúc nào cũng có thể đưa người và đồ đến giúp đỡ. Còn về Dương Thiệu, ta sẽ cho người giám sát ông ta.
Cô gật đầu định mở lời thì thấy giọng nói giận dữ của Trạch Vũ truyền đến. Cô liền ngó ra xem thì thấy mấy người bọn họ đang chặn Dương Thiệu lại.
“ Bác Hà, con xin phép đi trước. Bác về cẩn thận.” Cô cúi đầu rồi chỉnh trang lại bản thân rồi rời đi.
“ Đi đi.”
Cô quay người rời đi, tiến lại chỗ tang lễ đang diễn ra.
“ Nơi này không hoan nghênh ông, mời ông cút đi.” Giọng Hạo Xuyên đầy bực tức, nếu không có Thẩm Vũ Thần cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-minh-em/3644606/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.