Cả buổi chiều, nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt Yến, bà Nhật để ý, dường như từ ngày bà nằm viện, hôm nay mới thấy cháu gái vui vẻ như thế này. Không giấu được tò mò, bà Nhật hỏi:
— Hôm nay Khải nó gọi điện cho con phải không?
Yến tròn mắt ngạc nhiên, cô ngây ngốc hỏi lại:
— Sao bà biết ạ?
— Làm gì có ai tự nhiên vui vẻ bất thường như thế được chứ?
Nghĩ tới việc sắp sửa được gặp lại người yêu, Yến chộn rộn trong lòng, tuy nhiên, cô không kể cho bà biết Khải sẽ xuống thăm, chỉ im lặng mỉm cười trước câu nói của bà. Lát sau, bà Nhật chậm rãi hỏi tiếp:
— Yến, con nói thật đi, rốt cuộc bác sĩ kết luận thế nào mà bà phải nằm viện lâu như thế?
Nụ cười trên môi Yến vụt tắt, bệnh tình của bà, cô vẫn đang tìm cách che giấu, bởi, chi phí cho cuộc phẫu thuật quá lớn, cô sợ bà tiếc tiền sẽ không đồng ý làm phẫu thuật. Suy nghĩ một lát, Yến nhẹ nhàng nói:
— Bà ơi, bác sĩ nói tim của bà có một chút vấn đề nhỏ, cần phải phẫu thuật. Trước mắt, bà cần giữ gìn sức khỏe, ăn ngủ điều độ, có thể lực tốt thì mới tiến hành chữa trị được ạ.
Nghe nhắc đến phẫu thuật, cơ mặt bà Nhật bỗng co rúm lại, tâm lý của những người lớn tuổi luôn sợ bệnh viện, luôn sợ những phòng bệnh lạnh lẽo với những dụng cụ dao kéo. Và, họ mặc định rằng, một khi đã phải can thiệp bằng d,ao k,éo thì chắc chắn bệnh tình đã rất nghiêm trọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2537314/chuong-6.html