Buổi trưa, ánh nắng chói chang soi qua bức rèm cửa màu trắng, chiếu lên những đồ vật sang trọng trong phòng. Trong ánh nắng phản chiếu, chàng trai mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt nghiêm nghị nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, đang chăm chú thì tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên. Người đó nhẹ nhàng nghe máy:
— Alo, văn phòng Chủ tịch xin nghe!
Ở đầu dây bên kia không có ai đáp lại, chàng trai kiên nhẫn nói tiếp:
— Alo, xin hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy? Có chuyện gì không?
Cùng thời điểm đó, ngồi dưới bóng cây cổ thụ rộng ngợp trong bệnh viện, Yến áp sát điện thoại vào má, cả người run rẩy lấy can đảm để kết nối cuộc gọi kia. Chỉ là, khi đối phương đã nghe máy… cô lại không biết phải ứng xử thế nào. Đúng vậy. Cô có chút quen biết gì với họ đâu? Ngay cả một chút liên hệ trong công việc cũng không có. Bây giờ cô nên nói gì đây? Nghe giọng, cô đoán được, đây là giọng nói của anh chàng đi cùng với vị CEO trẻ tuổi, anh ta rất đẹp trai.
Ngập ngừng một lát, Yến chậm rãi nói:
— Tôi… tôi… Tôi muốn gặp Chủ tịch của anh!
Dũng ngẩn người khi nghe được giọng nói nhẹ nhàng truyền đến trong điện thoại. Cô gái này là ai, tại sao lại muốn gặp chủ tịch? Là vì chuyện công việc ư? Nếu là chuyện liên quan đến công việc thì trước tiên phải thông qua thư ký là anh mới đúng. Nghĩ vậy, Dũng hỏi lại:
— Có chuyện gì cô cứ trao đổi trực tiếp với tôi, Chủ tịch rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2537311/chuong-7.html