Ngay buổi chiều hôm đó, dưới sự tác động của Dương, chủ quán trà người Hoa cho Yến nghỉ việc. Cô tức giận nhưng không còn cách nào khác, bởi lời cảnh báo của Dương khiến chủ quán thực sự lo ngại, nếu họ dám nhận Yến đi làm, anh sẽ san bằng nơi này. Cả buổi chiều hôm ấy cô lang thang một mình trên khắp phố phường của Thủ đô, lúc đi dạo qua ngõ phố nhỏ, thấy ven đường có cụ ông đang ngồi vẽ tranh, xung quanh có rất nhiều du khách nước ngoài đang ngồi chờ đến lượt được ông cụ phác họa chân dung lên trang giấy trắng. Yến thấy tò mò nên đứng lại quan sát. Quả nhiên cụ ông là người có bàn tay tài hoa, những nét phác thảo trên giấy uyển chuyển, sống động và rất có hồn.
Những vị khách lần lượt đến rồi lần lượt đi, khi không còn ai khác, Yến bối rối đến gần. Cụ ông chậm rãi cất lời:
— Chào cô gái, cháu có muốn vẽ tranh không?
Thấy Yến đắn đo không đưa ra được câu trả lời, cụ ông mỉm cười nói:
— Cháu là sinh viên phải không? Nếu cháu muốn vẽ, ông sẽ vẽ tặng cháu một bức không lấy tiền. Cháu ngồi xuống ghế kia đi.
Vừa nói cụ ông vừa xắn tay chuẩn bị bút vẽ và một vài dụng cụ cần thiết. Yến định giải thích rằng, cô không phải sinh viên, cô có thể trả tiền cho ông cụ… Nhưng thấy dáng vẻ say sưa đến mức yêu nghề của ông, cô thấy ấm lòng quá. Ông cụ đã già lắm, mái tóc bạc trắng, gương mặt chằng chịt những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2507806/chuong-40.html