Đầu giờ chiều, khi Yến cùng chị Hồng đang hướng dẫn các bạn nhỏ học vẽ thì phát hiện bé Tiếu ngồi gục xuống bàn, gương mặt đỏ bừng lên giống như đang sốt. Yến lo lắng chạy đến đỡ Tiếu vào lòng, cô dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán em và hỏi nhỏ:
— Tiếu, em bị sao thế này? Em thấy khó chịu ở đâu không?
Tiếu là người dân tộc H’mông, em nói tiếng Kinh chưa sõi, thấy cô giáo quan tâm, Tiếu nhăn mặt khẽ đáp:
— Cô ơi, Tiếu khó chịu lắm… Tiếu bị chóng mặt cô ạ. Tiếu không muốn học bài…
Điểm trường Yến đang dạy là một nơi ở lưng chừng đèo, xung quanh dân cư thưa vắng, cơ sở vật chất cũng thiếu thốn. Biết là Tiếu đang sốt, nhưng Yến không có kiến thức về Y học, ở đây cũng chẳng có dụng cụ thuốc men gì. Hồng không biết phải làm sao nên mở điện thoại bấm gọi cho ai đó, lát sau, cuộc gọi kết thúc, Hồng quay sang nói với Yến:
— Đừng lo, dưới chân đèo có trạm y tế xã, chị đang nhờ anh bộ đội biên phòng qua đưa Tiếu xuống đó, y tá đo nhiệt độ rồi kê thuốc cho bạn ấy uống. Chắc là sẽ đỡ thôi, dạo này thời tiết nắng nóng, trẻ nhỏ dễ mắc bệnh cũng là dễ hiểu.
— Lớp học không có nhiệt kế dự phòng hả chị?
— Có chứ. Nhưng lần trước, ở lớp có bạn bị sốt cao, cô giáo đem ra kẹp thử, mấy bạn khác tò mò đến bên lấy ra nghịch, giằng co nhau thế là rơi vỡ mất. Mấy lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2507789/chuong-47.html