Chỉ sau một đêm con trai gặp t,ai n,ạn, mái tóc điểm hoa râm của ông Hải thêm bạc trắng. Ngồi bên giường bệnh, ông Hải chăm chú quan sát Dương không rời mắt, cũng không dám rời đi, chỉ sợ, sau khi ông đi khỏi, con trai tỉnh lại, không thấy có người bên cạnh sẽ rất lo lắng. Cho dù mọi người cố gắng khuyên nhủ… nhưng ông Hải gạt hết qua một bên. Bởi, Dương là con trai duy nhất, bao yêu thương ông đều gửi gắm vào con suốt mấy chục năm trời. Nếu như Dương có mệnh hệ gì… Không đúng, ông tuyệt đối sẽ không để con trai mình gặp phải tình huống xấu nhất.
Căn phòng yên tĩnh không có một tiếng động phát ra, thỉnh thoảng chỉ có tiếng thở dài của người cha vang lên khe khẽ… Bỗng, cánh cửa phòng hé mở, liền sau đó là bóng người nhẹ nhàng di chuyển đến gần. Người ấy chính là Lam. Từ lúc Dương gặp chuyện, cô gần như không rời khỏi bệnh viện nửa bước, ngồi ở bên ngoài đã lâu, thấy bên trong không có động tĩnh gì, Lam tò mò mở cửa đi vào. Nhìn dáng hình tiều tùy của ông Hải, Lam thì thầm cất lời:
— Bác à, để con ở đây với anh Dương, bác về nhà nghỉ cho đỡ mệt.
Ông Hải xua tay nói:
— Không được. Bác không thể rời đi vào lúc này. Dương cần có bác ở bên, lỡ như lúc Dương tỉnh lại, không thấy bác đâu… chắc chắn nó sẽ rất lo lắng. Bác cần phải ở lại…
— Nhưng… bác đã ngồi ở đây từ đêm qua, bác chưa ăn gì, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2507782/chuong-50.html