Ngày hôm sau.
8h sáng Yến có mặt trước cửa phòng bệnh của Dương. Đêm qua gần như cô chẳng thể chợp mắt vì thương và lo lắng cho anh, luôn cố gắng nghĩ ra phương án tốt nhất để giúp anh khôi phục trí nhớ. Không ngủ được, gương mặt Yến nhạt nhòa sức sống. Khẽ hít một hơi sâu, cô mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Không gian bên trong hơi tối, Dương đã thức giấc, như thường lệ, anh ngồi bên sofa, đôi mắt hướng qua khe hở của rèm cửa và trầm ngâm nhìn ngắm những điều mà bản thân cho là thú vị ở vị trí đó.
Yến đặt túi xách xuống bàn, cô lặng lẽ tiến lại gần, thử đưa tay kéo rèm cửa nhích qua một bên. Ngay lập tức, ánh nắng mặt trời ùa vào, Dương nhăn mặt đưa tay che mắt và cáu lên:
— Đừng… đừng mở ra… bọn chúng sẽ phát hiện ra mình đang ẩn nấp ở đây đấy!
Yến bất lực nhìn thẳng vào đôi mắt Dương, cô nghiêm giọng nói từng chữ:
— Sẽ không có ai làm hại chúng ta cả. Không một ai dám làm thế!!
— Cô là người xấu… Kéo rèm lại cho tôi ngay!!
— Được, tôi sẽ kéo rèm, nhưng tôi có một điều kiện…
Dương tò mò hỏi lại:
— Điều… điều… kiện gì?
— Anh đồng ý thì tôi mới nói.
— Được, tôi đồng ý.
Yến nhẹ nhàng kéo rèm trở về như cũ, cô ngồi xuống sofa ngay đối diện vị trí của Dương, cố gắng thu hút sự chú ý của anh và chậm rãi đặt câu hỏi:
— Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2507776/chuong-53.html