Cứ thế cô tựa vào lòng hắn đánh một giấc tới sáng.
Đôi mắt một lần nữa hé mở đã bắt gặp khung cảnh tối đen như mực. Theo thói quen ánh mắt cô nhìn ra ban công, bên ngoài vẫn còn là một mảng tối chỉ mới lấp ló vài tia nắng. Cảm giác có gì đó không bình thường, cô ngẩng đầu thì bắt gặp gương mặt nam tính của Khương Duật.
Sau một lúc xác định lại thì tình hình là tối hôm qua cô dựa vào lòng hắn vốn định chợp mắt một xíu nào ngờ lại đánh một giấc dài. Hắn ngồi dựa lưng vào thành giường mà ngủ. Cô nhớ không lầm tối qua lúc hắn về là gần bảy giờ tối, mà hắn vừa về là lên phòng cô sau đó là ngủ, chẳng lẻ hắn không ăn tối luôn ư?
Quên mất, hắn mình đồng da sắt có yếu đuối gì. Nhịn đói có một đêm cũng đâu thấm thía gì. Cũng không chết được.
Nhã Đan khẽ động đậy cô lại biết thêm một chuyện nữa. Cánh tay hắn vẫn ôm cô chặt cứng dường như không muốn buông ra. Cô thật sự phục với sức dai dẳng của hắn, ôm cô một đêm với một tư thế mà cũng chịu được? Cánh tay cứng cáp của hắn vẫn ôm cô cứng ngắt khiến cô không thể di chuyển. Muốn chửi thề thật sự, đã nằm một đêm tới sáng đau lưng rồi mà còn dùng sức để nảy người thay đổi tư thế thế này thì giết cô luôn đi cho rồi.
- Chú...
Cô nhăn nhó gọi hắn, giọng cô khàn đặc khó nghe chẳng khác nào tiếng vịt kêu. Người đàn ông đang ôm cô vẫn say giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/281279/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.