Quay đầu nhìn lại, những năm tháng trung học xa xôi tựa tiền sinh, nhưng Hàn Sanh lại vĩnh viễn cũng sẽ không quên hắn từng hung ác….Chỉ là vì sao Tiêu Hoằng lại nguyện ý đối hắn tốt như thế?
Trong đầu Hàn Sanh chậm rãi hiện lên một đáp án, đối đáp án đó, hắn có chút do dự, có chút bất an, nhưng lại không hề có e ngại hay chán ghét.
Tiêu Hoằng không nói gì, ánh mắt ôn nhu không chớp nhìn Hàn Sanh, im lặng, cũng đã hoàn toàn biểu đạt đáp án của hắn.
“….Thấy chán ghét sao?” Tiêu Hoằng mở miệng, hỏi.
Hàn Sanh còn không kịp tự hỏi, nhưng bản năng đã dùng sức lắc lắc đầu. Có người thích hắn, hắn vui sướng đều không kịp, sao có thể thấy chán ghét? Mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần có người chịu yêu hắn, chịu thương hắn….
Mặt Tiêu Hoằng từ từ hướng gần lại, khi Hàn Sanh còn chưa kịp phản ứng, hắn nhẹ nhàng ngậm lại môi Hàn Sanh, lúc rời đi còn khẽ liếm một cái, một dòng điện lưu cực nhỏ thoáng chốc chạy dọc sống lưng Hàn Sanh, khiến toàn thân hắn run rẩy.
“Có chán ghét không?”
Câu hỏi đồng dạng, lần này Hàn Sanh trả lời là cả khuôn mặt oanh một tiếng đỏ hồng như chưng nước____từ nhỏ đến lớn, cho dù là những ngày tháng thơ ấu hạnh phúc, ba mẹ nhiều nhất cũng chỉ hôn nhẹ trán hắn hoặc hai má mà thôi, đây vẫn là lần đầu tiên có người hôn môi hắn!
Phản ứng của Hàn Sanh người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Tiêu Hoằng âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-tu-bat-du/2033703/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.