Chương trước
Chương sau
“Thưa thiếu gia, lão gia cho gọi ngài.” Giọng nói băng lãnh truyền tới phía sau cánh cửa.

Đôi mắt nam nhân lóe lên sự nghi hoặc nhưng rồi biến mất không vết tích, trầm ổn đáp:”Được, ta sẽ tới ngay.”



Nam nhân bước đi chậm rãi trên dãy hành lang không có một chút ánh sáng.Đến trước cửa một căn phòng rộng lớn khác, nam nhân đưa tay lên gõ cửa.

“Ba, con đã tới.”

“Mau vào đi.” Lần này là giọng nói khàn khàn truyền tới.

Nam nhân đẩy cửa, đi vào căn phòng, bước đến đứng trước chiếc bàn đặt giữa phòng.

“Ba gọi con có việc?”

Chiếc ghế sau bàn bỗng xoay lại, lộ rõ ngoại hình của người ngồi. Đó là một người đàn ông trung niên, từ dung mạo cũng không khó nhận ra khi còn trẻ ông rất tuấn mĩ, nổi bật nhất là đôi mắt tang thương của ông, và khí phách uy nghiêm trên người ông khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Diệp Thần, ta nghĩ con phải biết chứ.” Ông cười khẩy

“Con không hiểu ý của ba.”

“Hừ, không hiểu! Hay là giả vờ!!” 

Diệp Thần không đáp.

“Đừng tưởng ta không biết con nghĩ gì! Diệp Thần, con từ nhỏ đã rất thông minh không phải sao? Tại sao bây giờ lại phạm một sai lầm cấp thấp!!” 

Vẫn không có tiếng hồi đáp.

“Con để cho Vô Nguyêt rời đi tổ chức, con để cho nàng được tự do, con buông tha cho cô ta… Vậy con phải biết, năng lực của cô ta đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta! Con làm thế có từng nghĩ đến hậu quả hay không?!!” Ông gằn từng tiếng.

“Cô ta nắm giữ nhiều bí mật của tổ chức. Con lại có thể dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy!! Đừng tưởng ta không biết con đã làm gì!! Con cho người điều tra mọi hoạt động của cô ta. Nhưng con lại không có ý định sai người diệt trừ cô ta! Vậy điều này nói lên điều gì?! Con có tình cảm với cô ta sao?!!”

“Con không có.” Diệp Thần bình tĩnh đáp, nhưng trong lòng anh có rất nhiều gợn sóng.

“Hừ, không có! Ta đã là người từng trải. Có những việc không thể qua mắt ta!” Ông lạnh giọng.

“…” Anh không hé miệng.

“Nhưng dù sao, cô ta vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Hừ, dù cô ta đi đến đâu, người của tổ chức sẽ không buông tha cho cô ta! Một người biết quá nhiều điều không nên biết thì nên biến mất…!” 

“…” Anh nên nói gì bây giờ. Chẳng lẽ, Vô Nguyệt bắt buột phải ‘biến mất’ hay sao?!

“Diệp Thần, ta nghĩ con không nên nhúng tay vào việc này.” Ông lạnh lùng.

“Vâng, con đã biết. Việc này tùy ý phụ thân.” Anh đáp

“Được rồi, con trở về phòng nghỉ ngơi đi.” 

“Vâng…”



Diệp Thần bước vào phòng của mình, đi vào ngồi trên ghế. 

“Số 11.” 

Một người đẩy cửa bước vào phòng, khuôn mặt bị chiếc mặt nạ bạc che đậy.

“Thưa thiếu gia…” 

“Ba ta có động tĩnh gì hay không?” 

“Lão gia đã triệu tập 5 sát thủ cấp cao theo dõi hành tung của Vô Nguyệt sau khi cô ta rời khỏi căn cứ.” 

Diệp Thần phiền muộn. Anh hoàn toàn tin chắc vào năng lực của Vô Nguyệt, cô sẽ không không phát hiện người đang theo dõi mình. Nhưng anh chỉ lo, ba anh sẽ không buông tha dễ dàng như thế… Sợ rằng, cô sẽ phải liên tục đối mặt đợt ám sát liên hoàn sau khi rời khỏi nơi đây…

“Ngươi và số 10, số 9,… đi bám theo thủ hạ của ba ta. Nếu cần, các ngươi phải ra tay tương trợ cô ấy(Vô Nguyệt).”

“Vâng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.