Mật đạo dài mà khúc chiết (quanh co),thả nghiêng xuống phía dưới, đi không được, Diễm vừa đi vừa đùa nghịchcho giảm không khí căng thẳng và giấu thêm một ít cơ quan nếu quan binh có vào cũng gặp không ít trở ngại. Băng thì vừa đi vừa tính vào mậtđạo lâu như vậy không biết phải đi bao lâu mới có thể lại thấy ánh mặttrời.
Tiểu Nồng Tình quả thực thì bị doạ đến không nhẹ, trên đường đi cứ khóc liên tục, Tào Triệt ra sức dỗ mà nó cũng không chịu nín, Băng lo lắng nókhóc nhiều quá sẽ không tốt mới cẩn thận nói:“Vương gia, nếu không ngươi quá thương tâm vì nó thì làm sao mà nó cứ khóc mãi như vậy, dỗ mãi màcũng không nín!”
“Đại khái chắc là đứa nhỏ đói bụng, đừng lo, hiện tại còn không xa nữa làtới Điệp cốc, trong cốc có mật, đến lúc đó có thể cho nó ăn.” Diễm chậm rãi nói, càng lúc càng đi mau hơn.
Thủy đột nhiên cất nhẹ hát một bài, tiểu Nồng Tình dần dần ngừng tiếng khóc, tựa hồ như bị tiếng hát êm tai đó hấp dẫn, Tào Triệt cảm kích đối vớinàng gật đầu.
Băng yên lặng cúi đầu đi tới, không nghĩ tới Thủy vẫn còn nhớ rõ bài hátnày, đã vậy lại còn hát lại lúc này, nàng thật sự không muốn nghe Thuỷhát bài hát này, vì bài hát đó kiến nàng nhớ lại ký ức xa xôi….
Nàng nhớ khi mới ra nhập tổ chức, mỗi khi tắt đèn đi ngủ thì có một tỷ tỷhát bài này lên, bài hát này làm cho căn phòng chứa hơn mười đứa nhỏ đivào giấc ngủ, nhưng rồi một ngày tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-phe-hau/1618042/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.