Tào Triệt tinh thần càng ngày càng kém, thân thể cũng là ngày càng lụn bại, bởi vì đội mặtnạ bên ngoài nên không ai biết được sắc mặt thật sự của hắn, nhưng màcái mà hắn không giấu được chính là cặp mắt vô thần, chỉ cần nhìn thôicũng nhận ra được, đối mặt với sự thân thiết của Băng và Tào Hãn vớimình,, hắn tự trấn an mỉn cười, nói là không có việc gì, không cần lolắng.
Mỗi ngày đến giữa trưa thì hắn lại biến mất một thời gian sau đó trở về lại bưng thêm một bát máu đỏ tươi trở về, mỉm cười để cho Băng uống dược……
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi sắp đến Ngũ lăng thành, giữa trưa TàoTriệt lại bảo dừng xe, đưa Tiểu Nồng Tình cho Băng bế loạng choạng muốnxuống xe.
Băng kéo vạt áo hắn lại nói,“Ngươi đừng đi, thuốc đó ta sẽ không uống nữa!”Bộ dạng hắn lúc này như sắp té xỉu đến nơi rồi làm gì còn hăng hái nhưthời nào…..
Hiện tại Tào Triệt ở nàng trong mắt là si, là ngốc, vì một nữ nhân vĩnh viễn không bao giờ có được cam nguyện hao tổn sức lực chính mình, hắn việcgì phải làm thế chứ?
Tào Triệt kéo tay nàng khỏi vạt áo, muốn thoát khỏi nhưng lực của nàng hiện giờ hơn hắn kiến hắn không đi đươc tức giận quát lên: “Buông ra!”
“Không được!” Nhìn hắn với bộ dáng này thì nàng nghĩ mình đúng là một con macà rồng, ngày ngày vì tính mạng mình mà uống máu hắn.
“Băng, buông ra đi! Để cho Triệt đi.” Tào Hãn lên tiếng, khuyên bảo Băng, sauđó đỡ Tào Triệt xuống xe, lo lắng nhìn thân mình lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-phe-hau/1618041/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.