Ngự y cũng khôngcãi lại, chỉ có thể nhìn sắc mặt của Tào Hãn mà phân tích, cuối cùng đềnghị nói:“Hoàng Thượng, y thần có ý kiến, cứ để ccho Tề Thị ăn “tâmhoàn” đó, tuy là có điểm nguy hiểm, nhưng mà vẫn là một biện pháp cóhiệu quả nhất lúc này, chờ khi có thể tìm được Y Tiên, thì mới có thểhoá giải nguy hiểm đó, Tề thị chắc chắc sẽ bình yên vô sự, tổng thể cũng không nguy hiểm như lúc này!” Gặp thái độ của Hoàng Thượng trầm ngâm không nói, hình như là đã buông lỏng tâm tư,vội vàng ngự y nói thêm: “Y tiên cũng không phải nhất thời nửakhắc liền có thể tìm được, nói tới nói lui , tiếp tục ăn ‘tâm hoàn’ tuynhất định có hại, nhưng mà nếu không vượt quá thời gian một năm cũngkhông có nguy hại quá lớn…….”
Tào Hãn thấy hắn nói cũng không để ý, trong lòng mặc dù cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng lúc này cũng không có biện pháp nào tốt cả, chỉ cóthể tạm thời như vậy mà thôi.
Đột nhiên hắn sắc mặt lạnh lùng, hỏi ngự y một vấn đề khác:“Ngươi có thểđem một số thành phần độc hại của thuốc mà trừ đi được không?”
“Hồi Hoàng Thượng, nhất định không thể! ‘tâm hoàn’được làm từ tất cả loạithuốc có tính chất hỗ trợ lẫn nhau, thiếu gì một mặt thì có thể mangthuốc đó thành độc dược.” ngự y liên tục lắc đầu, đã nghĩ đến hoàng đếlo lắng là cái gì, nhìn vậy mà thành thật trả lời,“Bất quá còn thỉnhHoàng Thượng yên tâm, chỉ cần uống thuốc chưa vượt qua một năm, nhấtđịnh không khiến cho thân thể gặp nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-phe-hau/1617996/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.