Nếu không có Giang Sách, hiện tại anh ta có thể lột sống Tân Tử Dân rồi, nhưng cáo mượn oai hùm, có con hổ lớn Giang Sách này ở đây, Sơn Tiêu không dám nhúc nhích lấy một cái.
Anh ta nhịn xuống cơn giận nói: "Hàng hóa của ông đã bị tôi xử lý xong, không có cách nào trả lại cho ông được."
"Cái gì?" Lòng Tân Tử Dân như bị đao cắt, những món hàng đó đều là do ông tốn giá cao mua về: “Vậy thứ cậu đồng ý cho tôi đâu?"
Sơn Tiêu thò tay vào túi lấy ra một tấm thẻ VIP: “Thứ ông muốn, ở đây."
Giang Sách ra hiệu cho xạ thủ.
Xạ thủ tiến lên lấy thẻ VIP, giao cho Tân Tử Dân.
Sau khi lấy được tấm thẻ kia, cuối cùng Tân Tử Dân cũng hòa hoãn hơn chút: “Có tấm thẻ này ở đây thì có cơ hội xoay chuyển rồi."
Tất cả được giải quyết xong.
Giang Sách dẫn người rời đi, lúc đi ngang qua chiếc xe thể thao mui trần, anh cố ý nói: "Anh đã xử lý hết hàng của chúng tôi, vậy thì dùng chiếc xe này để gán nợ đi."
Nói xong, anh mở cửa xe, ngựa quen đường cũ ngồi lên.
Mặt Sơn Tiêu tái hẳn đi.
Đây chính là chiếc siêu xe anh ta mới tốn mấy trăm vạn mua về đó, bản thân còn chưa lái được mấy ngày mà cứ thế tặng không cho người ta hả?
Anh ta rất tức giận.
Nhưng lại không dám nói gì.
"Bác Tân, nào, lên xe."
"Được!"
Tân Tử Dân vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336887/chuong-507.html