Chương trước
Chương sau



Sắc mặt Sơn Tiêu rất khó coi.

Ngày hôm qua anh ta suýt chút nữa thật sự bị tống vào ngục, tuy bao năm qua anh ta không ít lần bị nhốt vào đó, nhưng ngày hôm qua là lần duy nhất anh ta đánh thua nên bị nhốt vào.

May mà anh ta là bên đánh thua, cảnh sát cũng không làm khó bọn họ, phạt tiền, cho một bài học giáo dục rồi cho người đến bảo lãnh đi.


Sau khi đi ra, Sơn Tiêu càng nghĩ càng giận, chưa bao giờ anh ta bất lực như vậy.

Anh ta rất muốn tìm một người đến để xả giận, kết quả thật đáng buồn, sau khi anh ta đi ra, ‘kẻ địch’ thứ nhất gặp phải lại chính là Giang Sách! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Đối mặt với khiêu khích của Giang Sách, Sơn Tiêu không nói nổi một câu nên lời.

Những người khác đều nhìn ra manh mối.

Phương Phiến Tam hỏi: "Đại ca, mọi người quen biết nhau hay thế nào?"

Sơn Tiêu trợn mắt nhìn anh ta: “Câm cái miệng thối của mày lại!"

Phương Phiến Tam sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, miệng khép thật chặt, không dám mở miệng nói thêm một chữ nào.

Bên kia, Tân Tử Dân vốn cho là sẽ có thêm một trận ác chiến, còn đang lo lắng cho tính mạng của Giang Sách, ai có thể nghĩ đến, đường đường là đại ca trong giới - Sơn Tiêu, ấy thế mà lúc nhìn thấy Giang Sách lại sợ như rùa đen rụt đầu.

Thật đúng là một chuyện lạ.

Giang Sách hỏi: "Anh muốn xử lý chúng tôi sao?"

Sơn Tiêu toát mồ hôi lạnh, ai muốn xử lý ai hả?

Anh ta liếc mắt nhìn vài người phía sau một cái, Tứ Đại Kim Cương đều lắc đầu, bọn họ thật sự không hề muốn đánh nhau với Giang Sách nữa, cơn ác mộng lần trước còn chưa qua, bọn họ không muốn trải qua thêm lần nữa.

Sơn Tiêu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi, mấy người đi đi. Sau này tôi sẽ dạy dỗ lại đàn em để bọn chúng biết nên làm thế nào."

Lời anh ta nói thiếu chút nữa dọa chết Phương Phiến Tam.

Từ trước đến nay người luôn cao ngạo như Sơn Tiêu mà cũng sẽ có ngày cúi đầu chịu thua sao?

Trông dáng vẻ lúc này như tiểu quỷ gặp Diêm Vương vậy.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi trước mắt kia thật sự khủng bố vậy sao?

Phương Phiến Tam không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lúc nãy anh ta còn luôn miệng muốn nhận đàn em, ha ha, ngay cả đại ca mình còn không dám chạm đến, anh ta lấy đâu ra tư cách đòi nhận người ta làm đàn em?

Quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Tân Tử Dân cũng đã nhìn ra, thì ra Sơn Tiêu chỉ là con hổ giấy, đứng ở trước mặt Giang Sách ngay cả rắm cũng không dám đánh.

Vì thế, ông tăng thêm can đảm nói: "Sơn Tiêu, cậu trả hết hàng lại cho tôi! Còn nữa, thứ cậu đồng ý cho tôi cũng lấy ra luôn đi!"

Sơn Tiêu cắn chặt răng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.