Chương trước
Chương sau
Lâm Mộng Vân lập tức nổi hứng thú, đã lâu rồi không có người mới vào đội xe.
Cô ta hỏi: "Anh tên gì? Trước kia ở đội xe nào thế?"
Giang Sách chưa kịp trả lời thì Dương Tuấn Thiên đã cười khẩy nói: "Anh ta tên Giang Sách, trước kia ấy mà, là một bác sĩ cơ!"
"Bác sĩ?"

"Ừ, cũng không biết ông Lâm nghĩ gì mà để một tay nghiệp dư vào đội xe, không hiểu nổi."
Lâm Mộng Vân lại không bài trừ người ngoài mấy, cô ta cười nhẹ rồi nói: "Giang Sách, anh cố lên nhé, cho dù không phải xuất thân chuyên nghiệp nhưng mà cố gắng luyện tập thì tôi tin sớm muộn gì anh cũng có ngày được lên sân đấu."
Trong lúc mọi người vẫn đang ăn uống cười nói thì nghe thấy tiếng máy xe ùn ùn vang lên.
Hơn mười chiếc xe đua đang tiến vào.
Dừng lại bên ngoài sân huấn luyện.
Những chiếc xe này không khác biệt gì nhau, đều là Lamborghini!
Tất cả cửa xe được mở ra, lần lượt là những người đàn ông cường tráng bước xuống, họ đều là đội viên chính thức của đội xe Lamborghini!
Trong đó, đi đầu phía trước là con trai Chúc Minh của Chúc Phong - tổng đại lí nội địa của Lamborghini.
Anh ta nổi giận đùng đùng mà đi về phía đám Dương Tuấn Thiên, lạnh mặt nói: "Tên Lâm Gia Vinh chó chết kia đâu? Kêu ông ta cút ra đây cho bố mày!"
Hoá ra vì ba mình bị tai nạn nên anh ta cố tình chạy đến đây tìm Lâm Gia Vinh để trả thù.
Lâm Mộng Vân không vui nổi, giọng điệu không mấy thiện chí mà nói: "Ba tôi là kẻ mà ai muốn thì cũng có thể gặp sao?"
Chúc Minh nham hiểm nói: "Không gặp? Ông đây sẽ đánh cho đến khi nào ông ta chịu ra gặp! Anh em lên!"
Dương Tuấn Thiên cũng không nói nhiều, cầm đồ lên rồi gọi theo mọi người, chuẩn bị chiến thắng với đối phương.
Lâm Mộng Vân ngây người, ngon quá nhỉ?
Cô ta hét lớn: "Dừng tay! Mọi người đều là tay đua, không phải đầu đường có chợ, đừng suốt ngày đòi chém đòi giết được không?"
Mọi người nhìn nhau rồi cũng thấy có lí, bèn bỏ vũ khí trong tay xuống.
Lâm Mộng Vân chất vấn: "Chúc Minh, anh tìm ba tôi có việc gì?"
"Ha ha, cô biết diễn ghế đấy?"
"Tên Lâm Gia Vinh chó chết đó tông xe ba tôi khiến ba tôi bất tỉnh rồi, làm cho đội viên đội xe chúng tôi là Khương Chi Sơn gãy một bên chân! Có phải tôi nên tính món nợ này với ông ta không?"
Dương Tuấn Thiên cười: "Ô? Hoá ra là cây không bằng người, không chịu thua hả? Lái xe không giỏi bằng thì bị đâm cho tàn phế, xong rồi đến đánh nhau ẩu đả? Đội xe Lamborghini các anh đúng là đồ phế vật."
Chúc Minh nổi hết gân xanh trên trán.
"Cây không bằng người?"
"Không chịu thua?"
Anh ta chỉ vào Dương Tuấn Thiên: "Được, nếu chúng ta đã là tay đua hết thì dùng cách thức đua xe để đấu nhau một phen! Dương Tuấn Thiên, anh có gan đua với tôi một lần không?"
Dương Tuấn Thiên cao ngạo ngẩng đầu: "Chẳng lẽ tôi sợ anh?"
Chúc Minh nói: "Tôi thua thì đền bù xong lập tức đi ngay, anh thua thì phải kêu tên chó chết Lâm Gia Vinh đó lết ra đây!"
"Được thôi."
"Đi theo tôi."
Đám Chúc Minh quay người lên xe, chậm rãi lái ra khỏi trại huấn luyện, Dương Tuấn Thiên và những người khác cũng lên xe đi theo.
Còn về Giang Sách, anh lặng lẽ lái chiếc 458 màu đen xám ban nãy rồi bám theo sau.
Hai mươi phút sau, một đoàn người đông đúc đến đường núi, con đường núi này bình thường rất ít người đi, bây giờ trời lại tối, càng ít người đi hơn.
Nơi này sẽ là nơi quyết định thắng bại của họ.
Chúc Minh nói: "Nơi này là đường núi vòng vèo, xuất phát từ chỗ này, sau đó rẽ theo một hướng khác quay về. Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc, ai về trước người nấy thắng."
Dương Tuấn Thiên nhún vai: "Con đường này không biết tôi đã lái bao nhiêu lần rồi, Chúc Minh, anh muốn thị trên địa bàn của tôi ư? Tìm cái chết đấy à?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.