Dương Tuấn Thiên suýt thì buồn cười chết, chiếc xe quen này mà còn ổn cơ à?
Xem ra tên Giang Sách này đúng là chưa ra đời bao giờ.
"Anh thấy nó ổn thì nó sẽ ổn."
"Đúng rồi, xe sắp hết xăng rồi, anh đi đổ thêm đi, ngoài ra tối nay chúng ta phải tập trung huấn luyện, anh đi mua tí đồ ăn tối về cho chúng tôi, nghe chưa?"
Dương Tuấn Thiên bỏ ngoài tại mọi lời dặn của Lâm Gia Vinh.
Hoàn toàn không chăm sóc gì cho Giang Sách.
Không những không giúp đỡ mà thậm chí còn sai vặt Giang Sách như một thằng nhãi ranh, không hề tôn trọng Giang Sách chút nào.
"Tôi biết rồi."
Giang Sách ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, lái xe rời đi.
Dương Tuấn Thiên và những người khác đồng thời giơ ngón giữa lên từ đằng sau.
"Đồ rác rưởi, còn dám ăn nhờ ở đậu chỗ tao à."
"Chưa tới ba ngày, ông sẽ đá đít mày!"
Trời dần tối, Giang Sách lái xe dạo một vòng thích ứng với tính năng xe trước, thật ra ngoài việc động cơ xe hơi yếu thì những chỗ khác vẫn còn tốt, cho dù có tệ mấy thì vẫn là Ferrari mà.
Mua cơm xong thì anh đến trạm xăng đổ đầy.
Đang tính lái xe đi, phía sau có một chiếc sedan màu bạc trắng chạy đến, người lái là một cô gái tầm cỡ 25 tuổi.
Cô gái có mái tóc đen dài suôn mượt, áo sơ mi phẳng phiu sạch sẽ.
Dưới mắt trái cô ta có một nốt ruồi nhỏ.
Cô gái này chính là con gái lớn của Lâm Gia Vinh, cũng là quản lí của đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336803/chuong-423.html