Chương trước
Chương sau
Chị cả Đinh Tử Ngọc vẫn luôn đứng đằng sau im lặng không nói bỗng “tốt bụng” đề nghị: "Ông nội, cháu có một cách hay, vô cùng nhất cử lưỡng tiện"
"Nhất cử lưỡng tiện?"
Đinh Trọng sửng sốt, cách hay thì dễ hiểu rồi, nhưng “nhất cử lưỡng tiện” là sao?

"Cách hay gì? Nói ông nghe thử"
Đinh Tử Ngọc cố ý nhìn về phía Đinh Mộng Nghiên, dùng giọng điệu quái đản nói: "Theo những gì cháu biết, khu vực quanh tiểu khu Đế Hào cực kỳ đẹp, hơn nữa quy mô không tính lớn nhưng cũng không nhỏ, mà chúng ta tạm thời không biết phải phá bỏ và di dời thế nào."
"Vậy cháu nghĩ, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, tặng tiểu khu này cho em ba, cải tạo nó thành khu nghĩa trang. Quy mô vừa đúng, diện tích xanh hóa cũng đạt chuẩn, không cần tốn công cải tạo quá nhiều, thật là nhất cử lưỡng tiện."
Đề nghị này...
Tất cả mọi người rơi vào im lặng. Mấy nhân viên cấp cao âm thầm che miệng cười trộm, Đinh Tử Ngọc đúng là một bụng ý xấu mà.
Thuận nước đầy thuyền cái gì chứ, rõ ràng là cô ta muốn hãm hại Đinh Mộng Nghiên.
Muốn phá bỏ và di dời mảnh đất kia đã đủ khó rồi, nói chi đến việc cải tạo nó thành khu nghĩa trang. Cô muốn cải tạo khu nhà cũ của người ta thành nơi ở của người cõi âm u, ha ha, đùa nhau hả?
Chỉ sợ Đinh Mộng Nghiên chân trước vừa bước vào, giải thích xong, thì chân sau đã bị đá ra
ngoài.
Một kẻ xảo trá như Đinh Trọng sao có thể không nhìn ra “mục đích” của Đinh Tử Ngọc? Mặc dù có hơi đê tiện, nhưng nếu làm vậy thì quả thật có thể đạt được hai mục đích.
Thứ nhất: chặn miệng Đinh Mộng Nghiên, đỡ phải nghe cô than van, oán giận.
Thứ hai: bào mòn nhuệ khí của Đinh Mộng Nghiên, gần đây hành vi của cô trong công ty có hơi “điên” rồi.
Đinh Trọng gật đầu, quay sang nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Ông cảm thấy Tử Ngọc nói rất có lý, Mộng Nghiên thì sao, cháu thấy thế nào? Không phải cháu rất muốn giúp chồng mình hả? Bây giờ cơ hội bày ra ngay trước mắt rồi đó, nếu cháu đoạt được mảnh đất này, thành công thuyết phục ba mươi hộ gia đình kia chuyển đi, vậy ông sẽ đồng ý với ý kiến lúc trước của cháu. Cháu thấy sao?"
Rõ ràng là một cái bẫy to.
Nhưng chuyện đã tới nước này, dù biết trên núi có bẫy thì hổ vẫn phải leo lên thôi.
Nếu mất đi cơ hội lần này, Đinh Mộng Nghiên sẽ không còn cơ hội nào để giúp Giang Sách nữa. Vì chồng, cô quyết định liều một phen.
"Được, cháu đồng ý!"
"Tốt!"
Đinh Trọng chỉ Đinh Phong Thành: "Đưa danh sách và phương thức liên lạc của chủ nhà ba mươi hộ gia đình kia cho Mộng Nghiên, tiện cho em nó làm việc."
Đinh Phong Thành cười mờ ám thành tiếng, sau đó lấy ra một tờ danh sách dài, đấy tới trước mặt Đinh Mộng Nghiên.
"Em ba, nhớ giữ cho kỹ đấy."
"Anh chúc em có thể phất cờ báo thắng lợi, thành công thuyết phục toàn bộ ba mươi hộ gia đình."
"Giúp ông chồng tự đưa tới cửa của em làm ít chuyện."
"Ha ha ha ha."
Tất cả mọi người trong phòng cùng nhau bật cười khanh khách, không một ai cho rằng Đinh Mộng Nghiên sẽ hoàn thành được nhiệm vụ, trừ phi là Đại La Kim Tiên chuyển thế, nếu không, chẳng kẻ nào làm được chuyện này cả!
Đinh Mộng Nghiên cầm tờ danh sách trong tay, rơi vào trầm tư.
Đêm khuya, trăng treo trên cao, từ bụi cỏ truyền tới tiếng kêu nho nhỏ của đám mèo hoang.
Đinh Mộng Nghiên lái chiếc Ferrari mới mua cách đó không lâu về nhà. Sau khi đậu xe ngay ngắn, cô lê lết tấm thân mỏi mệt không chịu nổi tới trước cửa, đẩy cửa bước vào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.