Chương trước
Chương sau
Đinh Mộng Nghiên siết chặt nắm tay, cơ hội đến rồi!
Cô lên tiếng: “Ông nội, cháu có một chuyện muốn nói với ông.”
“Ồ, có chuyện gì vậy?”
“Là chuyện liên quan đến em trai của Giang Sách - Giang Mạch ạ.”
Vừa nghe đến hai chữ “Giang Sách” là Đinh Trọng lại thấy buồn bực. Khó khăn lắm dạo gần đây mới giữ khoảng cách được với tên ôn thần đó, sao đang yên đang lành lại nhắc đến cơ chứ?

“Cháu nói đi.”
2
Đinh Mộng Nghiên sắp xếp từ ngữ, chậm rãi nói: “Cách đây không lâu đã xảy ra một chút chuyện, mộ phần của Giang Mạch bị người ta phá hoại, trước mắt chiếc bình đựng tro cốt đã được Giang Sách mang về nhà. Cháu muốn dành một phần đất ven sông Tây Giang để xây dựng một nghĩa trang lớn, chuyên dành cho người qua đời trong họ nhà chúng ta. Đương nhiên làm vậy cũng là để giúp đỡ Giang Sách, đây là chút tâm tư ích kỷ của cháu.”
Đinh Mộng Nghiên đã trình bày chuyện này một cách thẳng thắn.
Có được hay không thì phải xem ý Đinh Trọng.
“Chuyện này à” Đinh Trọng đặt chén trà xuống, thầm tính toán trong lòng.
Thực ra việc cắt một khu đất làm nghĩa trang không khó, chỉ cần xin ý kiến chỉ đạo của lãnh đạo các ban ngành phía trên là được.
Vấn đề là, tại sao ông ta phải giúp đỡ Giang Sách?
Đây là vấn đề mấu chốt.
Mặc dù Giang Sách là cháu rể của ông ta, nhưng từ trước đến nay những chuyện anh làm đã có chuyện nào khiến ông ta thấy thoải mái đầu? Lúc nào anh cũng đối đầu với ông ta.
Chính vì lý do đó, tại sao Đinh Trọng lại phải giúp đỡ Giang Sách chứ?
Ông ta cười khẩy một tiếng, cố tình tỏ ra khó xử, nói: “Việc sử dụng mỗi một mảnh đất như thế nào đều đã được định trước, cháu không thể thay đổi nó theo ý cháu muốn được. Hơn nữa, không phải là Giang Nam không có khu quy hoạch chuyên để xây dựng thành nghĩa trang. Chỉ vì một mình Giang Sách mà đặc biệt xây dựng riêng cho cậu ta ư? Cậu ta là Hoàng Đế à? Cần gì phải làm quá lên như vậy?”
Ông ta nói như vậy rõ ràng là không muốn giúp rồi.
Đinh Mộng Nghiên thở dài, thực ra cô cũng đã nghĩ đến kết quả này từ sớm rồi, chỉ là cô vẫn không cam lòng, vẫn muốn thử một lần xem sao.
Bây giờ xem ra, kết quả thử nghiệm đã thất bại.
Ngay lúc bầu không khí đang có chút ngượng ngùng khó xử thì một bóng người vội vã bước vào, đó là cháu trai của Đinh Trọng - Đinh Phong Thành.
Anh ta bước vào với vẻ mặt lấm lem đất, ngồi vào chỗ của mình, trên mặt viết đầy hai chữ “không vui.”
Những người đang có mặt ở đó biết nguyên nhân là gì.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, không ai muốn đụng chạm đến nhân vật này.
Cuối cùng vẫn là Đinh Trọng lên tiếng trước, ông ta biết rõ rồi còn cố tình hỏi: “Phong Thành, có chuyện gì vậy?”
Đinh Phong Thành thở dài, nói bằng giọng khá khó chịu: “Còn có thể là chuyện gì chứ? Chẳng phải là chuyện phá dỡ và cải tạo lại tiểu khu Đế Hào sao? Hôm nay cháu đã đến thuyết phục người dân sống ở đó bằng những lời lẽ mềm mỏng nhất, ai ngờ đám người khốn nạn đó lại đuổi cháu ra ngoài, còn đập nát những món quà mà cháu mang đến nữa chứ.”
“Thật quá đáng, không thể bắt nạt người ta đến mức đấy chứ!”
Đinh Trọng lúng túng ho khan, cũng không biết nên nói gì.
Thực ra vấn đề này đã làm khó nhà họ Đinh khá lâu, mãi mà không tìm được cách giải quyết. Không biết đã phải bao nhiêu người tới khuyên ngủ thuyết phục, nhưng chẳng ai có kết quả tốt đẹp cả.
Bị ném ra ngoài đã là khách sáo lắm rồi đấy.
Trước đây có một nhân vật cấp cao của nhà họ Đinh qua đó liền bị người dân nhất dưới tầng hầm cả một đêm, suýt chút nữa đã chết đói trong đó.
Thực ra, nếu là một tiểu khu bình thường thì Đinh Trọng hoàn toàn không cần phải quan tâm, chỉ cần cầm lệnh phá dỡ và cải tạo của Phòng Quản lý và Xây dựng đô thị đến cưỡng chế phá dỡ là được. Ai dám chống đối hay phản kháng nào? Bọn họ sẽ cho kẻ đó ra bã ngay.
Trên thực tế, những chuyện như vậy Đinh Trọng đã làm vô số lần.
Nhưng chiêu này không thể áp dụng với tiểu khu Đế Hào được, lý do là vì người dân sống trong tiểu khu đó đều là những người không giàu thì cũng có địa vị cực kỳ cao.
Mặc dù tiểu khu này không lớn lắm, tổng cộng cũng chỉ có khoảng ba mươi hộ gia đình.
Nhưng mỗi hộ đều là một biệt thự đơn lập với sân vườn ở phía trước và bể bơi ở phía sau, nhà nào nhà nấy đều rất rộng.
Trong đó có bốn trong số mười người giàu có nhất ở Giang Nam sống trong tiểu khu này.
Không phải phú hào thì cũng là lãnh đạo lớn làm ở văn phòng thành phố, thân phận và địa vị đều rất tôn quý, là người mà một gia tộc hạng hai như nhà họ Đinh không thể chọc vào.
Vì thế, làm sao bọn họ dám cưỡng chế phá dỡ được?
Cưỡng chế phá dỡ chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết cả.
Không cưỡng chế được thì điều duy nhất có thể làm là làm công tác tư tưởng cho ba mươi hộ dân này, để bọn họ chủ động hợp tác.
Nhưng làm sao có thể thuyết phục họ được đây?
Phong cảnh của khu đó vô cùng tốt, lại có những ngôi nhà cổ, người ta đã sinh sống ở đó mấy chục năm rồi, anh muốn phá dỡ nhà người ta ra, người ta sẽ đồng ý chắc?
Người ta cũng chẳng thèm để chút tiền đền bù phá dỡ cỏn con của anh vào mắt thì tại sao người ta phải hợp tác với anh?




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.