Chương trước
Chương sau

Sau chuyện đó, Tôn Trình hoàn toàn thất vọng về Tôn Tại Ngôn, hận luyện sắt không thành thép, trong lúc tức giận liền truyền vị trí chủ nhà cho con trai cả Tôn Vĩnh Trinh.
Rồi không đầy hai tháng sau, Tôn Trình tức đến nghẹn họng, cứ thế tức chết.
Tôn Tại Ngôn cũng rời khỏi nhà họ Tôn từ đó, nhiều năm rồi đều không có liên hệ gì với nhà họ Tôn nữa, dựa vào y thuật tinh xảo tự nuôi sống mình.
Vốn nghĩ rằng cả đời này Tôn Tại Ngôn và Tôn Vĩnh Trinh cũng sẽ không gặp lại, ai mà biết được Tôn Vĩnh Trinh lại chủ động tìm tới Tôn Tại Ngôn.
Chỉ bởi Tôn Vĩnh Trinh biết, nếu nói trên đời này có người có thể đánh bại Giang Sách thì người đó chỉ có thể là người em trai Tôn Tại Ngôn thông minh tuyệt đỉnh này mà thôi!

Thật ra năm đó nếu không phải Tôn Vĩnh Trinh tiết lộ, Tôn Tại Ngôn cũng sẽ không thua.”
Tôn Tại Ngôn tin nhầm anh trai, chuyện này đã định, có lẽ cả đời này cũng không bỏ qua được.
Những người có mặt ở đây cơ bản đều biết chuyện giữa hai anh em bọn họ, vì vậy mọi người cũng không dám tùy tiện nói gì.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Tôn Tại Ngôn nói: “Tôn Vĩnh Trinh, anh bớt lời ngon ý ngọt trước mặt tôi, năm đó vì sao anh bán đứng tối, trong lòng tôi rõ mười mươi!”
“Rõ ràng là anh sợ tội cướp mất vị trí chủ nhà họ Tôn của anh nên mới cố ý tiết lộ chuyện bỏ
trốn.”
“Thật ra anh cần gì phải làm thế? Tôi và Tiểu Điệp đi rồi, vị trí chủ nhà chẳng phải nắm chắc
trong tay anh rồi sao?”
“Tôn Vĩnh Trinh, anh làm cũng hay lắm!”
“Hôm nay còn dám vác mặt đến cầu xin tôi làm việc cho anh? Ha ha, sao da mặt anh lại dày đến thế được nhỉ?”
Tôn Vĩnh Trinh thở dài: “Được thôi, tôi biết kiểu gì hai chúng ta cũng không nói chuyện đàng hoàng được, có nói nữa cũng phí lời”
“Đương nhiên! Thế nên anh đi được rồi”
Nhưng Tôn Vĩnh Trinh không vội đứng dậy mà hời hợt nói: “Tôi cũng không phí lời với chú nữa, giữa hai chúng ta cũng không có cái gọi là tình anh em, vậy thì dứt khoát một chút, trao đổi lợi ích đi. Chú giúp tối diệt trừ một người, tôi cho chủ thẻ chủ muốn.”
Tôn Tại Ngôn cười lớn: “Thứ tôi muốn? Lòng tôi đã chết từ lâu rồi, cơ thể cũng không thể hồi phục được, tôi còn muốn cái gì? Tôi chỉ muốn chết!”
“Vậy sao chú vẫn còn chưa chết thế?”
Lời nói của Tôn Vĩnh Trinh đâm thẳng vào trong lòng Tôn Tại Ngôn. Bao nhiêu năm qua, Tôn Tại Ngôn vô số lần nghĩ đến cái chết.
Nhưng nguyên nhân duy nhất khiến anh ta không muốn chết đi chỉ có một - Tiểu Điệp.
Đời này của anh ta, anh ta vẫn muốn gặp lại Tiểu Điệp một lần nữa.
Tôn Tại Ngôn không muốn chết, nguyên nhân duy nhất chính là muốn gặp lại Tiểu Diệp, dù chỉ nhìn một cái thôi cũng được.
Vì vậy, anh ta đã tốn không biết bao nhiêu sức lực để tìm tung tích của Tiểu Diệp.
Tìm kiếm lâu như vậy gần như không có kết quả gì, tất cả mọi nỗ lực đầu công cốc. Phải biết là Tôn Trình đã sớm phòng bị Tôn Tại Ngôn nên lúc đó mới tốn công phí sức đưa người đi.
Tồn Tại Ngôn có thông minh hơn nữa, có vắt óc nghĩ cũng không tìm được bất cứ manh mối
gì.
Đó là cái gai nhức nhối trong lòng anh ta.
Tôn Vĩnh Trinh biết nỗi khổ của anh ta, cười nói: “Tôi biết mục đích chú sống là gì. Chúng ta giao dịch với nhau đi, chỉ cần chú giúp tôi giải quyết một người, tôi sẽ nói cho chú biết Tiểu Điệp bị đưa đến đâu, bây giờ ra sao?
“Gì cơ?”
Tôn Tại Ngôn kinh ngạc: “Anh đừng có ở đây nói vớ vẩn! Năm đó lúc Tôn Trình đưa người đi căn bản không có lấy nửa phần tin tức lộ ra, làm sao anh biết được?”
Tôn Vĩnh Trinh nhún vai: “Vốn dĩ tôi cũng không biết, nhưng từ khi tôi lên làm chủ nhà, có thể xem xét được tất cả các mệnh lệnh thì đã phát hiện ra một mệnh lệnh cực kỳ lạ, chính là mệnh lệnh do ba phát xuống vào đêm đó. Hơn nữa người thi hành mệnh lệnh còn là tâm phúc của ba, từ sau khi rời đi đến giờ vẫn chưa từng quay về. Vậy nên, chú cảm thấy mệnh lệnh này với Tiểu Điệp có quan hệ gì?”
Đã nói đến nước này, ai cũng biết đó chính là mệnh lệnh đưa Tiểu Điệp đi.
Trong lòng Tôn Tại Ngôn chấn động kịch liệt.
Tiểu Điệp, vẫn còn có thể gặp lại Tiểu Điệp sao?
Anh ta nghiến răng, nỗi nhớ nhung Tiểu Điệp hoàn toàn chiếm lấy trái tim, lý trí cái gì đều biến hết. Anh ta hỏi: “Nói đi, muốn tôi giải quyết ai?”
Tôn Vĩnh Trinh thở phào một hơi, đây là đã đồng ý giao dịch với hắn ta rồi!
Hắn ta lập tức lấy ra một bức ảnh đưa cho Tôn Tại Ngôn.
“Tôi muốn chủ diệt trừ người đàn ông trên tấm ảnh này.”
“Giang Sách.”
Tôn Tại Ngôn nhận lấy tấm ảnh, cả người đều ngây ra, tự lẩm bẩm: “Là anh ta?”
Ban ngày vẫn còn cùng nhau cứu người, không ngờ ngoảnh qua ngoảnh lại lại phải tiêu diệt anh ta, vận mệnh đúng là biết trêu ngươi.
Thế nhưng vì được gặp mặt Tiểu Điệp lần cuối.
Có phải hi sinh ai anh ta cũng đều đồng ý.
“Được, tôi đồng ý với anh.” Tôn Tại Ngôn nhận lời.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.