Chương trước
Chương sau
Anh ta vừa vào đến sân, quản gia đã đến mở cửa nói: “Cậu chủ, ngài Tôn và ngài Tây Môn đang chờ cậu ở phòng khách.”
Ngài Tôn?
Ngài Tây Môn?
Khô Lâu lập tức đã biết người đến là ai, nhíu chặt lông mày, cực kỳ không vui.
“Bảo bọn họ đi đi.”

Quản gia hơi khó xử: “Cậu chủ, hôm nay hình như ngài Tôn có chuẩn bị mà đến, nhất định muốn gặp được cậu, nếu không gặp được chắc chắn không đi.”
“Hừ!”
Khô Lâu vẩy tay áo, nhấc chân đi vào sân, đi qua một hành lang dài đến phòng khách.
Vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy hai người Tôn Vĩnh Trinh và Tây Môn Tuấn đang ngồi trên sô pha, vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
Khô Lâu lạnh mặt đi đến: “Chỗ này không chào đón các người, mời về.”
Tôn Vĩnh Trinh đã chuẩn bị từ sớm, biết chắc Khô Lâu nhìn thấy bọn họ sẽ không vui vẻ gì nên cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ dập điếu thuốc đi.
Hắn ta cười nói: “Tại Ngôn, hai anh em chúng ta khó khăn lắm mới có dịp gặp mặt, sao lại vội vã đuổi anh của em đi như thế?”
“Anh tôi? Anh còn dám nói mình là anh tôi ư? Nhà tôi không chào đón anh, anh đi đi!”
Rõ ràng giữa Tôn Tại Ngôn và Tôn Vĩnh Trinh có mâu thuẫn cực kỳ sâu đậm.
Anh em ruột mà có thể bất hòa đến vậy, mâu thuẫn kiểu này có thể đoán ra được.
Nhưng Tôn Vĩnh Trinh cũng không vội, hắn ta bình thản nói: “Được rồi được rồi, đừng có vừa gặp mặt đã đòi chém đòi giết. Hai chúng ta dù sao cũng là anh em ruột, có cần thế không?”
“Tôi cũng không muốn lòng vòng với chú, nói luôn với chú, hôm nay tôi đến đây là muốn nhờ chủ xuống núi, giúp tôi diệt trừ một người.”
Tôn Tại Ngôn nghe thấy thế liền cười lớn.
“Anh còn có mặt mũi bảo tôi làm việc cho anh ư?”
“Anh quên là năm đó đã đối xử với tôi thế nào à?”
“Gặp không ít người vô sỉ nhưng cũng không thấy ai vô sỉ như anh! Tôi không có loại anh trai như anh!”
“Anh cút đi cho tôi, đừng có ở đây làm bẩn mắt tôi.”
Tôn Vĩnh Trinh lắc đầu: “Em trai à, thật ra chuyện năm đó không thể trách tôi, nếu có trách cũng phải trách người cha đã xuống mồ từ sớm kia kìa. Là ông ta cật lực ngăn cản chủ chứ không phải tôi.”
“Ha ha, nếu như không phải anh bán đứng tối, âm thầm nói chuyện đó cho ông ta thì tôi có đến bước đường như ngày hôm nay sao?”
Tôn Vĩnh Trinh hừ lạnh: “Đúng là tôi tiết lộ, nhưng không phải là vì tốt cho chú sao? Đường đường là con cháu nhà họ Tôn mà lại đi dây dưa với một người phụ nữ bán thân còn ra thể thống gì?”
Bầu không khí trong phòng khách liền trở nên ngượng ngập.
Đại khái là sáu năm trước, khi đó nhà họ Tôn vẫn còn là do cha của bọn họ - Tôn Trình nắm quyền.
Tôn Trình đã già, cơ thể cũng không tốt nữa nên liền muốn truyền lại vị trí chủ nhà cho một trong hai đứa con.
Con trai lớn Tôn Vĩnh Trinh làm việc quyết đoán, kết giao nhiều bạn tốt, nhưng làm người quá tàn nhẫn, tâm tư ác độc, hơn nữa còn dễ dàng lung lay, rất dễ bị người khác gài bẫy.
Con trai thứ Tôn Tại Ngôn học y từ nước ngoài trở về, không chỉ có tài nghệ y thuật cao siêu mà càng đáng quý hơn là có một cái đầu khôn khéo, cực kỳ giỏi bày mưu tính kế.
Nhà họ Tôn có thể phát triển đến quy mô lúc ấy có thể nói là không thể không kể đến mưu kế của Tôn Tại Ngôn.
Tôn Tại Ngôn liền được gọi là người có đầu óc nhất khu Giang Nam.
Sau một hồi so sánh, Tôn Trình đương nhiên là coi trọng con trai thứ hai Tôn Tại Ngôn hơn, muốn truyền lại vị trí cho anh ta.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Tôn Tại Ngôn đi chơi quán bar với bạn bè rồi yêu một vũ nữ - Tiểu Điệp.
Kết giao lâu ngày, Tôn Tử Ngôn chìm đắm trong bể tình, muốn cưới Tiểu Điệp về nhà. Nhưng chuyện như thế này làm sao Tôn Trình đồng ý cho được?
Con cái của một thế gia lại đi cưới một vũ nữ?
Đúng là chuyện hoang đường!
Bình thường chơi bời thế nào thì chơi, nhưng muốn yêu đương hẳn hoi, cưới gả vào nhà thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tôn Trình hoàn toàn không đồng ý chuyện hôn sự này.
Vì thế, hai cha con cãi nhau đùng đùng.
Tồn Tại Ngôn đã chìm đắm vào tình yêu, nếu ba mình đã không đồng ý vậy thì anh ta quyết định đưa Tiểu Điệp cao chạy xa bay, chính là bỏ trốn!
Vì lúc đó Tôn Tại Ngôn bị người nhà quản thúc rất kỹ nên nếu muốn bỏ trốn nhất định phải tìm người trợ giúp.
Vì vậy, anh ta liền tìm đến người anh đã lớn lên cùng mình, Tôn Vĩnh Trinh.
Ngoài mặt Tôn Vĩnh Trinh đồng ý nhưng lại âm thầm kể chuyện Tồn Tại Ngôn muốn bỏ trốn cho Tôn Trình nghe. Kết quả là đêm đó, Tốn Tại Ngôn và Tiểu Điệp định bỏ trốn bị bắt tại trận.
Tồn Tại Ngôn bị lôi vào từ đường đánh cho một trận, cũng từ đó trở đi mắc bệnh nặng, đến tận bây giờ cơ thể vẫn chưa khỏe lại.
Còn Tiểu Điệp bị Tôn Trình sai người đưa đi.
Còn đưa đi đâu, chẳng ai biết cả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.