Chương trước
Chương sau

“Suyt! Cô không được nói với người khác đấy.”
Trình Đan Đình dở khóc dở cười, sớm biết thế này cô ấy hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Thảo nào mới đầu Giang Sách hoàn toàn không sợ hãi, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh thì cần gì phải sợ nữa?
Trong tiếng cười khổ của Trình Đan Đình, buổi biểu diễn đêm giao thừa của Giải trí Ức Mạch đúng giờ bắt đầu.
Đầu tiên là Trương Tập Hữu lên sân khấu trình diễn một bài để mở màn.

Sau đó MC sẽ lên sân khấu.
Nhưng khác với những gì mọi người nghĩ, lần này MC của Giải trí Ức Mạch không phải là Phương Tân Minh - người đứng đầu trong giới MC, mà là Sở Nhạc Đồng - một chàng trai vắt mũi chưa sạch trông cực kỳ lạ mắt.
Mới đầu mọi người đều khó chấp nhận.
Từ SSR biến thành N, kim cương biến thành kim cương pha lê, chênh lệch một trời một vực như vậy khiến người khác khó có thể chấp nhận.
Rất nhiều khán giả dứt khoát chuyển kênh.
Khán giả ở hội trường cũng bộc lộ tâm trạng bất mãn.
Mấy chuyện này đều có thể dự đoán trước.
Giang Sách lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn Sở Nhạc Đồng dẫn chương trình, để xem anh ta dùng cách nào để xoay chuyển cục diện dưới tình huống mọi người đều bất mãn.
Nhưng...
Hình như Sở Nhạc Đồng sợ rồi, anh ta đứng im ở đó không nhúc nhích, cũng chẳng nói một câu.
Mà cứ thế nhìn khán giả phát tiết cảm xúc.
Anh ta đứng im suốt ba phút.
Phải biết rằng một buổi biểu diễn có thời gian trong ba phút là chuyện cực kỳ đáng sợ, mọi người đều cảm thấy Sở Nhạc Đồng đã mơ màng, sắp phá hủy buổi biểu diễn rồi.
Trán Trình Đan Đình toát mồ hôi lạnh.
Tên lính mới này vừa vào nghề chưa được một năm nên không thể dựa dẫm được.
Ba phút sau, mọi người cũng mắng chửi đủ rồi, cũng phát tiết hết tâm trạng bất mãn.
Sở Nhạc Đồng mới cầm micro lên cười hì hì rồi từ tốn nói: “Mọi người đều mệt rồi đúng không? Bây giờ đến lượt tôi rồi.”
Phụt!
Khán giả ở hội trường bị chọc cười trước câu nói này, mọi người đã gặp qua người hèn hạ nhưng chưa thấy ai hèn hạ như anh ta.
Hóa ra ban nãy Sở Nhạc Đồng không lên tiếng là vì tâm trạng khán giả quá chống đối, nói không lại khán giả, nên mới đợi khán giả nói mệt rồi bản thân mới lên tiếng.
Anh ta vừa mở miệng đã chọc khán giả tức đến mức bật cười, chuyện này cũng thật sự là một bản lĩnh.
Thật ra con người là thế, cũng không phải chuyện gì lớn nên phát tiết xong thì nở nụ cười, rồi mọi chuyện cứ thế trôi qua.
Sở Nhạc Đồng vững vàng khống chế tâm lý khán giả.
Sau đó, anh ta nói ra một tràng lời pha trò chọc khán giả cười ha hả, buổi biểu diễn như biển thành đại hội tấu hài, mọi người lần lượt trút gánh nặng, khán giả càng xem càng thích.
Tâm trạng chống đối lúc trước cũng dần biến mất.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Sở Nhạc Đồng đã khiến mọi người tiếp nhận anh ta, từ chống đối đến tiếp nhận chỉ trong mấy phút, Sở Nhạc Đồng thật sự rất có thiên phú trở thành MC.
Sau đó, buổi biểu diễn tiến hành bình thường, từng ngôi sao lớn lần lượt lên sân khấu, chẳng còn ai nhớ đến Phương Tân Minh là ai?
Đồng thời xảy ra một chuyện cực kỳ thú vị.
Khán giả không những không chống đối Sở Nhạc Đồng, ngược lại còn cực kỳ “nhớ” anh ta.
Bởi vì chỉ nghe hát sẽ khó tránh khỏi rất khô khan, nên Sở Nhạc Đồng gánh trọng trách pha trò cực kỳ tốt, khiến khán giả nghe xong đều bật cười ha hả, bầu không khí ở hội trường vô cùng vui vẻ.
Chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng Trình Đan Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy dám kết luận, chỉ cần đi theo tiết tấu này thì sau khi buổi biểu diễn lần này kết thúc, chắc chắn giá trị của Sở Nhạc Đồng sẽ tăng vọt, thậm chí còn có thể tiến vào hàng ngũ MC hạng A.
Nghĩ đến đây, cô ấy không thể không khâm phục ánh mắt nham hiểm của Giang Sách.
Giang Sách đang xem biểu diễn thì điện thoại đổ chuông, anh lấy ra xem thì thấy là vợ mình Đinh Mộng Nghiên gọi tới.
“A lô, Mộng Nghiên?”
“Giang Sách, giao thừa tối nay anh có về nhà không?”
“Anh xin lỗi, anh đang làm việc, có lẽ sẽ về nhà muộn một tý, em có chuyện gì gấp không?”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.
“Em cũng không có chuyện gì gấp gáp, mà chỉ thuận miệng hỏi thôi, vậy anh cứ làm việc đi, em cúp máy đây.”
Tút...
Giang Sách nhìn màn hình điện thoại, bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Trình Đan Đình khẽ lắc đầu cười nói: "Xem ra Vợ anh rất muốn anh về nhà cùng cô ấy.”
“Hả?”
“Chẳng phải chuyện này rất bình thường à? Lúc chuyển giao từ năm cũ qua năm mới, ai mà chẳng muốn ở bên cạnh người mình yêu?”
Trình Đan Đinh ho một tiếng rồi đề xuất: “Chuyện bên này đã giải quyết ổn thỏa rồi, tổng giám đốc Giang, hay là... anh về nhà tụ họp với gia đình trước đi.”
Giang Sách ngẫm nghĩ.
“Tôi sẽ đợi thêm nửa tiếng nữa, nửa tiếng sau tôi sẽ quay về.”
“Tại sao anh phải đợi thêm nửa tiếng nữa?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.