Đây có thể là món quà quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy.
Người đàn ông đó, cô ấy đã định là không có được.
Ít nhất, còn có thể giữ lại món quà của anh.
Đó cũng là một phần ý niệm.
Hai người lần lượt bước vào phòng. Giờ phút này, trong phòng hương thơm nức mũi, trên bàn bày đầy những món ăn tinh xảo, chỉ cần nhìn thôi là đã thèm chảy nước miếng rồi.
Cả nhà Đinh Mộng Nghiên bước lên đón.
"Không phải đã xuống máy bay từ sớm rồi sao? Sao về nhà muộn thế?" Đinh Mộng Nghiên hỏi.
"Haiz, đừng nói nữa, tụi em..."
Tô Nhàn vừa định ăn ngay nói thật, đã bị Giang Sách cắt ngang: "Bọn anh gặp một tài xế không biết đường, chở bọn anh đi lòng vòng một vòng lớn nên mới muộn."
"Ồ, là vậy à. Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào ngồi xuống đi, cùng nhau ăn tối."
Đinh Mộng Nghiên dẫn Tô Nhàn, Giang Sách ngồi xuống.
Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cũng ngồi xuống. Cả nhà ăn uống vô cùng sôi nổi, mồm năm miệng mười, nói chuyện trời nam biển bắc.
Bữa cơm này hòa thuận vui vẻ.
Sau bữa tối, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cùng đi xem TV.
Đinh Mộng Nghiện thuận miệng hỏi một câu: "Tiểu Nhàn, Giang Sách ở Milan không động tay động chân với em đó chứ?"
Vẻ mặt của Giang Sách lập tức trở nên rất căng thẳng.
Tô Nhàn cười nói: "Đương nhiên không có, anh rể rất thành thật, không những không động tay động chân với em mà còn bảo vệ em vô cùng tốt. Bọn em ngủ chung một phòng mà anh rể cũng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336707/chuong-327.html