Có thể một mình đánh đổ mười mấy người, có thể né đạn trong vòng vài mét, có thể dùng đá làm tay bọn họ bị thương, có thể chỉ cần một cú điện thoại là gọi được cho đội trưởng cảnh sát.
Có thể làm được bất kỳ một chuyện nào trong số đó thôi đã là người trâu bò tuyệt đối rồi, huống chi là làm được toàn bộ?
Vương Thông thật sự rất muốn biết thân phận thực sự của người đàn ông trước mặt.
Giang Sách cũng không keo kiệt.
Anh tiến đến ghé vào tai Vương Thông nói nhỏ: "Không phải anh nói, cho dù người tổng phụ trách của khu Giang Nam tới đây, cũng phải quỳ xuống liếm đế giày cho anh sao?"
"Ha?"
Vương Thông hoàn toàn ngớ người.
Kỳ thật những lời này anh ta nói ra chỉ để làm ra vẻ mà thôi, hoàn toàn không coi là chuyện gì cả.
Có lẽ nào?
Đúng rồi, cũng chỉ có người có thân phận này mới có thể làm được một loạt những điều khó tin ấy.
Vương Thông ngẩng đầu cười khổ không thôi, sao mình lại có thể ngốc đến mức ngay cả người tổng phụ trách mà cũng không nhận ra chứ?
Anh ta thua chẳng oan.
Ngoại trừ một số cảnh sát giả như Vương Thông ở ngoài, những phần tử phạm tội khác đều đã bị tóm, trong số đó, bác sĩ Thạch được Giang Sách "chăm sóc" đặc biệt.
Anh nói với Tạ Mạnh Trí: "Thân phận của bác sĩ Thạch cần phải điều tra rõ ràng cho tôi. Trở về tôi sẽ tìm anh để lấy kết quả."
Tạ Mạnh Trí gật đầu khẳng định.
"Ngài yên tâm đi, thuộc hạ nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336706/chuong-326.html