Thực ra bản thân Giang Sách cũng không có quá nhiều hứng thú với nơi này.
Dù sao một người đàn ông khiêm tốn ẩn mình đến đáng sợ như anh, dù trong tài khoản có hàng chục tỷ nhân dân tệ có thể tùy ý xài nhưng anh vẫn thích mặc những bộ quần áo “bình dân” bán bên lề đường.
Điều này cũng khiến rất nhiều người tưởng anh là một tên nghèo kiết xác.
Tô Nhàn đã chơi đến rã rời, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, cô ấy vô tình hay cố ý mà nhìn Giang Sách, không khỏi bĩu môi.
“Anh rể, sao anh có thể như vậy được nhỉ?”
“Hả? Anh làm sao cơ?”
“Làm sao là làm sao? Anh nhìn quần áo anh đang mặc đi, thật sự là một sự sỉ nhục đối với kinh đô thời trang đấy.”
Thế là, Tô Nhàn liền rút hầu bao, kéo Giang Sách đến các trung tâm thương mại, giúp anh mua những bộ đồ mà những người đàn ông nổi tiếng trên thế giới hay mặc, chỉnh trang lại cho anh từ đầu đến chân.
Một bộ quần áo có giá hàng chục nghìn nhân dân tệ.
Thành thực mà nói, mặc những bộ đồ đó Giang Sách thấy không quen, cảm giác chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn, kém thoải mái hơn nhiều so với những bộ quần áo bình dân chỉ có mấy chục tệ kia.
Nhưng nhập gia thì phải tùy tục.
Nếu đã đến một thành phố mang tầm quốc tế thì việc phải ăn mặc sao cho phù hợp cũng không phải vấn đề gì lớn.
Hai người vừa đi vừa chơi vừa mua sắm.
Giang Sách phát hiện ra Tô Nhàn là một cô gái tiêu tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336679/chuong-299.html