Dù sao Tân Uẩn cũng là em gái của Tân Kỳ, là người thân của anh ấy.
Giang Sách đứng dậy nói: “Cô Tân, sự hiểu lầm của cô với anh trai đã quá sâu sắc, nhưng cô không nên vì hận anh trai mà bỏ qua bệnh tình của ba mình được.”
Anh vừa đi ra cửa vừa nói: “Vẫn là câu nói đó, trong cuốn sách “Bát quái khí châm” này có ghi chép phương pháp chữa trị tận gốc căn bệnh di truyền của nhà họ Tân. Nếu muốn có nó thì hãy đến công ty Giải trí Ức Mạch tìm tôi.”
Giang Sách cúi người nhặt cuốn sách lên, nói một câu cuối cùng: “Ngoài ra, tuyệt đối đừng dùng cách hai người vừa bàn bạc, cách đó sẽ khiến ba cô mất mạng đấy. Tôi chỉ nói đến thế thôi, tạm biệt.”
Tới tận lúc Giang Sách đã rời đi, Thạch Văn Bình mới khinh khỉnh nói: "Thói đời ngày nay chó mèo gì cũng có thể chạy tới sủa loạn. Cái loại người không học vấn không nghề nghiệp mà cũng dám tới múa rìu qua mắt thợ, ha ha."
Tân Uẩn cố gắng bình tĩnh lại.
Vốn cô ấy đã bị gánh nặng cuộc sống đè đến thở không nổi, mới này còn nghe thấy tin tức về anh trai Tân Kỳ nên mới không kiềm được con xúc động.
Sau một hồi lâu, cô ấy từ tốn mở miệng: "Không nói tới gã thần kinh kia nữa, chúng ta trở lại chủ đề đang bàn dở đi. Anh Thạch, về bệnh tình của ba tôi, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"
Thạch Văn Bình cười đáp: "Nói một trăm phần trăm thì có hơi giả dối, có lẽ tầm chín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336652/chuong-272.html